- Đào tiên !
Em reo lên, đôi mắt em sáng bừng khi trái đào chầm chậm lăn đến bên vệ đường. Em cuống qíu đặt hộp đồ nghề xuống đất, hai đầu gối còi cọc quỳ đè trên lớp vải mỏng mòn bạc, nâng niu trái đào to tròn trong tay. Trái đào hồng căng, phủ bên trên là lớp lông mịn nhạt màu, một vết xước bằng đầu ngón tay trên thân trái đào khiến em giật mình, em nhìn qua làn đường rồi đánh tiếng thở phào, Em âu yếm ôm trọn trái đào vào ngực. Trong đôi mắt trong veo của em, ánh hào quang đầy thương yêu lấp lánh quanh trái đào.
- Ăn đào tiên sẽ trường sinh bất lão, lão Tôn nói vậy mà. Nếu đem quả đào này về cho cái Mốc ăn, nó sẽ khỏi ốm thôi.
Em nhoẻn miệng cười, chạy ngay đến chỗ bà Ba bán bánh mỳ gần đấy mua một ổ bánh mỳ và xin thêm mấy tờ giấy ăn. Em tỉ mẩn lau sạch trái đào, bọc lại trong một lớp giấy rồi) mới nhẹ nhàng đặt trái đào vào hộp đánh giầy.
Người phụ nữ bên đường nhìn sang, môi hấp háy điều gì rồi lại thôi. Chiếc nón che đi khuôn mặt nâu sạm, hõm má lõm vào, nửa khóc nửa cười. Cô sắp lại những trái đào, trái ổi trên mẹt, dịu dàng nhìn thằng bé đánh giầy rồi đẩy xe đi dọc hè phố.
Thằng bé ấy chạc tuổi con cô, có đứa nào nhìn thấy trái đào như vậy lại không vui mừng, nếu là con cô, cu cậu sẽ nhảy cẫng lên mà nói : – Mẹ ! Ngon thế ! Cho con ăn nhé !
Vả lại, ban nãy, trái đào cũng đã rơi xuống đất một lần, xước xát một chút, cô thấy tiếc nên sắp lại lên mẹt, hi vọng có vị khách nào đó dễ tính sẽ mua. Nhưng nó lại rơi, rồi thằng bé đánh giầy nhặt được. Thôi thì thằng bé vui như vậy….
Em vui lắm, vừa đi em vừa gặm bánh mỳ, tay tung tẩy chiếc hộp đánh giầy. Bỗng dưng em đứng khựng lại, em đi chậm, từng bước, từng bước một. Vẫn nhẹ nhàng như vậy, em ngồi cạnh một gốc cây, tay ôm khư khư hộp đánh giầy, ổ bánh mỳ vẫn được giữ chặt trên miệng bởi hàm răng thiếu chiếc răng cửa. Em mở hộp đồ nghề ra, tay nâng niu trái đào như một báu vật. Từ lồng ngực em, một hơi thở mạnh hắt ra, em cười tươi rói, rơi cả ổ bánh mỳ gặm dở. Đặt lại trái đào vào hộp, em mới nhặt ổ bánh mỳ lên, phủi vội rồi ăn ngon lành.
Từ dạo cái Mốc ốm, em đi đánh giầy một mình, buồn lắm. Cái Mốc ít hơn em hai tuổi nhưng chững chạc lắm. Có cái Mốc đi cùng, nó kể cho em nghe chuyện về ước mơ của nó, ước mơ được đi học, ước mơ có một mái nhà. Cái Mốc hiền lành, xinh lắm, nó luôn tươi cười để bán được kẹo, nó cũng cười khi có khách gọi em đến đánh giầy. Có hôm trời mưa, ế ẩm, cái Mốc bóc thỏi kẹo, chia cho em, hai đứa ăn kẹo cho đỡ đói. Cái Mốc hào phóng lắm, nó bảo cả hai đứa ăn hết thỏi kẹo thì cũng đỡ đi hai ổ bánh mỳ, nhưng em chỉ cầm hai cái kẹo thôi, nhỡ hôm khác ế, thì còn có kẹo mà ăn.
Mấy hôm trời mưa nhiều, cái Mốc dầm mưa bị ốm. Người nó nóng ran lên, nó ho, cứ ho mãi thôi. Em sợ lắm. Em sợ cái Mốc không khỏi bệnh, ai đi đánh giầy với em. Hôm nào cũng thế, em dành tiền đánh giầy mua cho nó bát cháo nóng, nhưng mãi nó chẳng khỏi. Em nhớ, có hôm em đánh giầy trong quán phở, lão Tôn trong tivi nói là ai ăn đào tiên vào sẽ trường sinh bất lão, có khi, cái Mốc ăn trái đào em mang về, khỏi bệnh cũng nên. Nghĩ đến đó, em thấy vui.
- Ê thằng kia ! Đánh giầy không ?
Một anh trai tóc đỏ vẫy em. Em chạy vội đến, nhanh nhẹn lôi đôi dép xốp cho khách. Vừa đánh giầy, em vừa huýt sáo. Từ bé đến giờ, chưa khi nào em thấy em may mắn đến thế, em nhặt được đào tiên, hôm nay lại nhiều khách, em sẽ mua cháo, rồi mua cả thuốc cho cái Mốc nữa.
- Mày có chuyện gì vui thế ? – Anh trai tóc đỏ hỏi.
- Dạ, em sắp đủ tiền mua thuốc cho cái Mốc rồi.
- Cái Mốc là em mày à?
Anh trai tóc đỏ hỏi tiếp, nhưng dường như anh ấy không cần nghe câu trả lời. Anh xỏ chân vào giầy, rồi đưa cho em năm mươi ngàn và nói : – Không cần trả lại. Nó còn ngơ ngác chưa hiểu gì, thì từ xa, thằng Trọc đã đến, nó giễu:
- Hôm nay mày vớ bở nhỉ ? Chia cho tao một ít đi. Hôm nay chẳng ai gọi tao đánh giầy.
Em mân mê tờ tiền, nếu em chia cho thằng Trọc, thì lấy tiền ở đâu mà mua thuốc cho cái Mốc.
- Tao còn mua thuốc cho cái Mốc, nó ốm nặng.
- Thuốc làm gì cho tốn tiền, mua cho nó gói xôi hay bát cháo được rồi. Nghèo mà xài sang. – Thằng Trọc giằng hộp đánh giầy từ tay em. – Đưa đây.
Hai thằng giành qua giành lại, thằng Trọc lớn hơn nên phần thắng thuộc về nó. Nắp hộp đánh giầy bung ra.
- Lại có cả đào nữa. Thôi tao lấy quả đào này cũng được.
Thằng Trọc cười khùng khục, hả hê ngoạm một miếng to. Em loạng choạng đứng dậy nhưng không kịp ngăn thằng Trọc. Bàn tay em run run, dần năm chặt lại, móng tay vẩn đen bấu vào lòng bàn tay.
- Đào tiên là của cái Mốc.
Em thét lên, rồi lao thẳng vào thằng Trọc, em tung những cú đấm chẳng đủ làm đau ai. Thằng Trọc đứng trơ nhận đòn của em, nó sững sờ bởi chưa từng thấy em như vậy. Em vẫn lao vào đánh nó. Mọi người vẫn thản nhiên như không, chẳng ai quan tâm chuyện hai đứa trẻ đánh giầy đánh nhau, người ta quen rồi, hoặc người ta không rảnh.
Em vẫn đánh thằng Trọc, thằng Trọc hơi bực, nó dùng một tay đỡ lại nắm đấm của em, hai thằng vật nhau lăn lộn trên nền đá công viên, chẳng ai thèm can. Họ không rảnh. Cả hai như say đòn, em với thằng Trọc vật lộn nhau, lăn lông lốc. Máu rỉ trên miệng cả hai thằng, trên da thịt hằn lên những vết đỏ lấm lem. Thằng Trọc bị tuột tay, trái đào văng ra, lăn xuống đường lớn. Em bần thần, bỏ mặc thằng Trọc chạy đuổi theo trái đào. Làn đường đông xe qua lại, em lách như một con sóc giữa đường tấp nập. Nắng chói chang, em chới với giữ lại trái đào, trái đào nằm trên tay em là lúc em thấy trời đất quay cuồng vỡ vụn. Ấm, máu chảy từ đỉnh đầu chảy xuống, qua thái dương, máu cứ lăn thành vệt.
Đau. Lưng em đau, bụng em đau, đầu em càng đau hơn. Em bị xe đâm. Một thanh niên tóc đỏ lạng lách giữa phố rồi đâm vào em, hắn dừng một chớp trước thân hình bé nhỏ của em rồi lao đi mất. Ồn ào. Người ta đang bu lại phía em, em loáng thoáng nghe thấy người đâm em đã bỏ chạy. Đau quá. Em cố gồng mình ngồi dậy nhưng không thể cử động. Trái đào nằm hờ hững trên tay em. Em hé mắt nhìn xung quanh, nhiều người quá, họ xúm xít, chỉ trỏ, bàn tán, nhưng em chẳng quen ai, mà chắc cũng chẳng ai quen em. Có cái gì đó mặn mặn ở đầu lưỡi, là máu hay nước mắt.
- Mày có sao không ?
Em nhận ra giọng thằng khàn đặc của Trọc, mà mãi một lúc sau em mới thấy nó ở gần. Nó lay em, người em cử động theo nó. Tay em run rẩy đưa cho thằng Trọc trái đào.
– Mày mang về cho cái Mốc hộ tao, khi nào cái Mốc khỏi ốm, tao dành tiền mua cho mày, nhé.
Thằng Trọc cầm lấy trái đào, hình như nó đang khóc. Nó xốc em lên, dìu em vào vỉa hè. Người ta tản ra, rồi họ lại phóng xe đi, vệt máu đỏ tươi loang lổ giữa đường nắng nóng. Người ta lướt qua, có người tránh vệt máu, có người thản nhiên như không, có lẽ với họ, trẻ đánh giầy bị xe đâm thì chẳng có gì đáng xem, cũng chẳng ai gọi cấp cứu. Thằng Trọc cõng em lên vai, đến bên gốc cây.
- Chú ơi, chở nó đi bệnh viện đi, nó bị thương nặng quá.
- Ám tao. Cả ngày chưa có khách. – Chú xe ôm hẩy tay thằng Trọc ra.
Thằng Trọc cõng em chạy băng băng trên hè phố, nhưng biết chạy đi đâu. Người ta, tránh ra khi thấy chúng, họ thấy chúng lẻ loi, nhưng chẳng ai chìa tay ra giúp đỡ.
- Tao không nên lấy trái đào đó ! – Thằng Trọc nói trong tiếng nấc.
- Ừ, thì tao với mày sẽ không phải đánh nhau. Mày đừng tranh đồ của cái Mốc nữa nhé, nó nhỏ hơn tao với mày mà. Nó còn gọi tao với mày là anh. Anh cái Mốc.
Nước mắt giàn dụa trên gương mặt hai thằng bé. Em dựa vào lưng thằng Trọc, hơi thở em yếu dần, mắt em khép lại, em ước gì em có bố có mẹ, nhà cái Mốc sẽ ở cạnh nhà em. Hai đứa sẽ được đi học với nhau, rồi em lại được nghe cái Mốc kể về ước mơ của nó. Em lịm đi trên lưng thằng Trọc, nụ cười lạnh ngắt. Nước mắt em, máu em nhoà lên áo thằng Trọc.
- Sắp đến bệnh viện rồi, mày thấy không ?
Thằng Trọc reo lên, nhưng em không trả lời nó. Nó đỡ em xuống, nhưng thân thể ấm nóng của em chẳng còn hơi thở. Thằng Trọc hoảng sợ gọi em, lay lắc thân người em. Nó gục vào người em, khóc oà.
- Mày ơi ! Tao sẽ mang đào về cho cái Mốc. Nó sẽ khỏi bệnh. Rồi nó sẽ lại đi bán kẹo, mày lại đi đánh giầy. Tỉnh lại đi . Mày ơi !
Em ra đi vào một ngày nắng đẹp, em ra đi với những ước mơ chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Giấc mơ em nhỏ nhoi mà yếu đuối. Thân phận em mỏng manh giữa đời đầy bão giông. Đường phố thênh thang mà đời em chật hẹp. Hàng vạn mái nhà nhưng chẳng chốn quy thân. Đời lạnh nhạt dù tình em tươi rói, nụ cười ai đốt cháy những an nhiên.
Nhiên.