“Gặp nhau không?”
“Cafe nhé. Anh đón em.”
Cô lại uống cafe đen. Cứ đi với anh là vậy. Anh làm việc. Cô đọc sách. Mỗi người một công việc. Mỗi người một thế giới.
“Đàn ông khờ lắm, anh nói đúng không?”
Anh rời máy tính, nhìn cô.
“Con gái tụi em chỉ cần nhõng nhẽo một chút. Hoặc là, tán dương một chút… Thế là, nói gì cũng nghe.”
“Em bảo đó là khờ à?”
Anh hỏi lại.Cô không nói gì thêm. Nhấp ngụm cafe. Lại đọc sách.
Một hồi, anh nói.
“Khờ thật.”
Cô nhìn ô cửa sổ màu mun, phía ngoài là chùm hoa giấy hồng phấn rung rung trong gió.
Có người từng đưa cô tới những ô cửa màu xanh. Cũng mỗi người một thế giới.
Cô đã im lặng.Những lời muốn nói. Không còn cơ hội để nói.
Cafe đen. Chút đường cũng không có.
Đời có nhạt vị. Cớ gì cứ phải nếm. Đắng. Chát. Khổ. Đau…
Họ có khờ không?
“Không.”
Là cô khờ, coi yêu thương và lòng tốt như trái bồ công anh. Mong manh.Bay miết.
Tôi lại muốn hỏi,
Câu chuyện tôi kể, bạn có thực sự nghe?