Nhiên Viết Tản Văn Nếu được giết ai đó trong đời

Nếu được giết ai đó trong đời

Nếu được giết ai đó trong đời

Có một lần, tôi đã nhắn tin cho một số bạn của tôi, với cùng một câu hỏi rằng: Nếu được giết một người, bạn sẽ giết ai?

Có người nhắn lại với tôi là không giết ai, có người hỏi ngược lại tôi rằng: sao lại phải giết ai đó. Nhưng đa phần những người còn lại nói với tôi rằng họ muốn giết chính mình.

Rồi tôi tự hỏi chính mình: tôi có muốn giết ai đó không?

Thú thật rằng: Có. Nhưng lựa chọn của tôi là không làm điều mình muốn đó. Tôi cứ nghĩ mình sẽ quên đi câu chuyện cho câu hỏi vu vơ đó, nhưng đáp án tôi nhận được đã ám ảnh tôi trong thời gian dài.

Lẽ nào, những người trẻ như tôi là những người chết từ năm hai mươi lăm tuổi nhưng đến bảy mươi tuổi mới được chôn cất? Và có cách nào không để những tâm hồn đã chết sống lại?

Những người muốn giết chính mình, là…

Một em gái đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời. Mười tám tuổi, tuổi người ta bắt đầu phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình. Đôi lúc tôi thấy em kêu mệt mỏi vì những thứ em muốn không được đáp ứng. Đôi khi, em thấy chán nản với những ngày: ngày nào cũng như ngày nào, đến nghỉ ngơi cũng gấp gáp. Nhưng tôi biết em không bi quan, vẫn ngày qua ngày em mệt mỏi – từng bước tiến về phía trước.

Đó, đơn thuần chỉ là câu trả lời của em, nếu như em có quyền làm tổn thương một ai đó trong đời, sẽ là em tự làm tổn thương chính mình.

Cũng một người khác trả lời như vậy, là cậu bạn của tôi. Cậu ít tuổi hơn tôi nhưng nhiều lúc (có khi là thường xuyên), tôi tìm đến cậu để tâm sự, chuyện trò mỗi khi tôi gặp khó khăn, buồn bã hay khó xử trong cuộc sống. Với tôi, cậu luôn là một người lớn hơn tuổi và trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Có điều, một người luôn là chỗ dựa tinh thần của tôi lại chọn đáp án: giết chính mình.

Tôi hiểu cậu, bởi chúng tôi giống nhau, nhiều lúc quá mệt mỏi với những thứ xung quanh mình, mệt mỏi đến mức chỉ muốn có một giấc ngủ dài mãi mãi, chẳng bao giờ tỉnh lại. Không dám đối diện, không dám kết thúc — là chúng tôi.

Và rồi, người này người kia… những câu chuyện họ chia sẻ với tôi, những câu chuyện tôi kể với họ, tôi chợt nhận ra: Tất thảy chúng tôi đều đang lớn lên, trưởng thành với những vết thương. Có người lành sẹo, có người cứ mãi dặt dẹo.

Những người như tôi, dù hay than vãn nhưng chưa bao giờ mong mình nhỏ lại, trẻ lại hay có thể quay trở lại như ngày xưa bởi tôi nhận thức được đó là điều không thể. Chúng tôi vẫn cứ hi vọng mình sẽ giữ được lương thiện từ tâm khảm mình. Không giống như đám sen giữa bùn lầy, mà như cây thủy sinh giữa Tô Lịch trầm lắng.

Nhiên.

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...