Thần Chết
Đây là lần thứ n Nhiên gõ cánh cửa của tôi, nhìn qua mắt cá, tôi vẫn thấy rõ vẻ mệt mỏi trong đôi mắt của cô gái trẻ. Tôi xoay tay vặn, mở cửa, nói chuyện với cô thay bằng chào hỏi:
“Em có muốn vào trong không?”
Nhiên không trả lời, cô cúi gằm mặt. Tôi nhấc chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ để ra ngoài cánh cửa. Nhiên kéo chiếc ghế về góc tường đối diện cánh cửa, ngồi thu lu lên đó – nhìn vào trong căn phòng. Cái ghế đó là dành riêng cho Nhiên, sau lần thứ ba cô ấy đến đây. Tôi mở cửa, cô ấy không bước vào mà lùi về phía tường, đứng dựa vào đó, nhìn vào căn phòng và trò chuyện với tôi. Tôi lại bước vào phòng, tiếp tục công việc của mình.
Vẽ tranh.
“Thần Chết nào cũng thế này à?”
“Thế này là thế nào?”
“Không phải Thần Chết thì luôn phải tìm kiếm các linh hồn để mang đi hay sao?”
“Em có tin là Thần Chết chúng tôi cũng có KPI không?”
“KPI?”
“À thì chỉ tiêu hàng tháng đấy.”
“Một tháng anh cần phải giết bao nhiêu người?”
“Tôi không giết ai cả. Là họ muốn tìm đáp án phía sau cánh cửa kia.”
Nhiên tiến đến gần cánh cửa, nhìn vào phía bên trong. Đó là căn phòng của Thần Chết, những lấp lóa trắng xóa khiến cô ngập ngừng, đôi chân bước về phía trước rồi lại lùi về phía sau.
“Em có muốn vào trong không?” Tôi lại hỏi.
“Thôi. Để hôm khác.”
“Anh, vẽ tiếp đi.”
Nhiên nói rồi lùi lại tường, ngồi thu lu trên ghế, nhìn vào căn phòng của tôi qua cánh cửa đang mở. Đôi mắt màu nâu dưới lớp mi thưa như bất động. Cô ấy có vẻ thích màu tím. Lần nào đến cũng thấy chút màu tím nhạt, có khi ở váy áo, có khi ở khuyên tai, có khi ở băng đô cài đầu.
***
Cô gái ngồi bó gối, tôi thì vẫn tiếp tục đưa cây cọ. Nhưng Nhiên không ngồi yên được lâu. Tôi đã đếm thử. Lần đầu tiên. Cô ấy im lặng trong một bản nhạc. Lần thứ hai lâu hơn một chút. Lần thứ ba lâu hơn một chút nữa. Những lần sau đều lâu hơn lần trước, nhưng cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng giữa tôi và Nhiên vẫn là cô ấy.
“Ngày cậu ấy ra đi, em mới biết vị trí của cậu ấy trong trái tim mình. Trái tim em, bị khoét đi một mảng. Đ không trở về với em, cậu ấy về với đất rồi. Đ không bỏ cuộc, em nghĩ vậy đấy. Đ cần được nghỉ ngơi. Chỉ là, cuộc sống những ngày cậu ấy rời xa, bộn bề thật.
Có những người, sống cho người khác được chết. Cũng có người, chết để mà người khác được sống. Thi thoảng, em thấy người này người kia nói rằng, “Đ về”. Đ thiêng lắm.
Mà em nghĩ, nếu thiêng, thì người bạc bẽo đâu còn có thể sống nhởn nhơ như vậy. À mà có lẽ phải, Đ yêu người ta, như vậy mà. Sống, vì người ta. Chết, vẫn vì người ta.
Anh thấy, có buồn cười không. Sống chết vì một người.
Em thì chẳng làm được.
Sống cho riêng em, chết cho riêng em, cũng đủ để em già úa rồi. Thật đấy.
Em bảo, thời gian em còn lại trên thế gian này, cũng chẳng còn nhiều. Càng ngày em càng muốn biết điều bên trong căn phòng trắng sáng của anh là gì.
Mà, anh!
Nếu một ngày rời xa. Em sẽ chui vào một chiếc bình thật lớn.
Họ sẽ mang cái bình chôn xuống đất rồi trồng lên bên trên một gốc bạch dương. Và rồi, linh hồn em. Ở đó.
Mà, anh!…”
Nhiên thôi bó gối, cô đứng dậy, bước tới đặt chiếc ghế gỗ về vị trí của nó. Rồi quay đi.
“Là anh đưa Đ đi đúng không?”
***
Những ngày đầu năm, trời lạnh. Xám xịt, u ám và đầy gió. Ở phía ngoài, cây xoan đã rụng hết lá. Chỉ còn những chùm quả vàng tái giữa mùa đông lạnh. Cô gái nhìn đăm đăm vào những chùm quả. Mọi người bắt đầu nói tới ngày về, cô gái mở một trang web, xem vé, tìm ngày. Chuột di không ngừng. Hay là đặt vé? Chắc giờ vẫn kịp, nhưng rồi… cô gái lại thoát ra. Lại mở một tệp tin và gõ chữ trong vô thức. Mưa nhiều.
Cô gái thích ngồi trong phòng, nhìn qua ô cửa sổ, để mặc gió bão ở ngoài. Quả thật thật đó mới là cảm giác bình yên nhất. Chỉ khi nào, gặp phải giông bão, người ta mới biết rằng mình cũng cần được chở che. Bỗng dưng, tôi lại thấy mình dần trở nên vô nghĩa.
***
Mưa. Cô gái bước ra ngoài rồi lại trở lại ngay, cô chạy lên tầng hai cầm lấy chiếc ô trong suốt rồi mới bước ra bên ngoài. Cô gái không thích trời mưa, cũng không thích cuộc sống ồn ào. Chỉ khi nào cần thiết, cô mới bước ra khỏi thế giới của mình.
Cô đẩy gọng kính, kéo lại chiếc mũ lưỡi chai màu đen, tai đeo tai nghe, gần như không muốn hòa nhập vào thế giới bên ngoài.
“Vì sao bỗng nhiên sống khép kín đến vậy?” Cô ấy lẩm nhẩm, đó là bìa của một cuốn tập. Nhiên đặt lại cuốn tập về chỗ cũ, cô bước sang kệ hàng gia dụng, lựa chọn những thứ cần thiết. Mười lăm phút sau, cô đã mang tất cả vào ba lô và quay về nhà.
“Anh đến đây làm gì?” Nhiên hỏi chàng trai đứng ngoài cổng.
“Đến hỏi thăm em.” Chàng trai đáp, bước vào nhà theo cô.
Cậu ngắm nhìn căn phòng một hồi, căn phòng nhỏ và khá bừa bộn. Khắp nơi là sách, giấy tờ và một giá vẽ đặt giữa căn phòng.
“Em cũng vẽ à?” Chàng trai hỏi.
“Em vẽ tâm trạng, không vẽ mạng người – như anh.”
“Cuộc sống của em cũng không giống một người trầm cảm lắm. Ngoài việc em không muốn gặp ai. Nhỉ!”
“Anh bảo, liệu người ta có lãng quên em không?”
“Em muốn, người ta nhớ, hay quên?”
“Hôm qua em mơ thấy Đ.” Nhiên đáp, khi vừa bỏ gạo vào nồi, thêm nước và nấu cơm. Cô lấy thêm hai hộp thức ăn trong tủ lạnh để lên bàn. “Em nhớ ra, mình còn một lời hứa với Đ chưa thực hiện được.”
Nhiên ngồi vào góc nhỏ, cạnh giá sách, sau khi đã treo chiếc áo khoác vào tủ. Cô gái lại đọc, lại ghi chép, như không có sự xuất hiện của chàng trai. Chàng trai ngồi trước giá vẽ, trầm ngâm nhìn thật lâu.
“Anh không phải là người đưa Đ đi.” Mãi sau, chàng trai mới lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng.
“Anh ra máy tính, mở lại list nhạc giùm em.” Nhiên nói. “Em biết không phải là anh. Nên em…” Cô lại nói tiếp, nhưng chỉ nói một nửa.
“Vẫn không dám đối diện…?” Chàng trai nhìn về phía Nhiên, đầy do dự.
“Khó quá, bỏ qua thôi.” Nhiên trả lời, không ngước đầu lên. Chỉ thấy nước mắt rơi xuống cuốn sách.
***
Thần. Vẫn ngồi cầm cọ vẽ, đưa những đường màu hời hợt. Cộc… cộc… cộc… Cậu giật mình, lắc lắc đầu, xõa tóc lòa xòa rồi bước ra ngoài cửa. Qua mắt cá, cậu biết người bên ngoài là ai. Cậu lại nhìn cái ghế đẩu gỗ cạnh tường.
Một người đàn ông trung niên bước vào. Sơ mi, đóng thùng, giày da. Một chiếc bút máy cài ở túi áo. Trông như một người đàn ông thành đạt.
“Cháu đang vẽ dở. Chú cứ tự nhiên.” Chàng trai trẻ nói, rồi trở lại với bút, màu của mình – như thể chuyên tâm lắm. Người đàn ông lớn tuổi đi quanh căn phòng, nhìn chăm chú từng bức tranh. Hai tay chắp ngược phía sau lưng. Ông dừng thật lâu trước một bức tranh. Ô cửa sổ với vạt rèm màu xanh dương. Ngoài ô cửa là cây cổ thụ lớn, rụng lá, và những chùm quả vàng.
“Bức tranh này, có bán không?” Người đàn ông lên tiếng.
“Đó là món quà của một người bạn. Cháu không bán.” Chàng trai liếc nhìn rồi lại tiếp tục nhìn bảng vẽ.
“Tôi xuống lầu một chút, cậu đừng đóng cửa.” Nói rồi, người đàn ông bước vội ra cửa, đi như chạy xuống cầu thang.
Chừng mười phút sau, người đàn ông ấy quay lại, mang theo một túi giấy màu xi măng. Ông xách túi giấy ấy đến phía cửa sổ.
“Của chủ nhân bức tranh.” Ông ấy nói, rồi nhấc ra một chậu cây.
“Hương thảo?” Chàng trai hỏi.
“Hương thảo ưa nắng, không cần tưới nước nhiều. Đặt ở dưới đất thì hơi thấp để đón được nắng.” Ông chậm rãi tiếp lời.
Chàng trai đi về phía cửa chính, nhìn chiếc ghế đẩu rồi nhấc về phía cửa. Cậu kê xuống phía chân tường, giữa hai khung tranh. Đón lấy chậu hương thảo từ tay người đàn ông đối diện, rồi đặt ngay ngắn trên ghế đẩu.
“Như là sinh ra để dành cho nhau.” Người đàn ông nói, đôi mày chau lại, khóe mắt trở nên nhăn nheo.
“Tôi về đây. Nhờ cậu…”
Ông bước đi, lững thững. Hai tay buông thõng. Đầu cúi gằm xuống.
“Tại sao lại là hương thảo?”
“Tên gọi khác là Mê Điệt Hương.” Ông trả lời mà không quay đầu lại. Mất hút sau tiếng đóng cửa “Cạch”. Căn phòng im lặng như vốn có. Nắng chiếu vào căn phòng.
Thần bước đến cửa sổ, đẩy nhẹ cánh cửa. Gió len lỏi vào phòng, lay lay chiếc rèm. “Sống, vì người ta. Chết, vẫn vì người ta. Anh thấy, có buồn cười không. Sống chết vì một người.” Giọng nói thanh lảnh của cô gái vang lên.
Cậu cầm tách trà ấm trên tay. Ngắt hai cọng hương thảo thả vào ly trà. Ngoài cửa sổ, xuân đã về. Cây xoan chuyển màu tím nhạt. Hương thơm thoang thoảng lan vào căn phòng. Cậu nhấp một ngụm trà. Rồi cứ nhìn vào khoảng không.
Có những thứ, là vận mệnh.
Nhiên.