***
Thằng bé nằm sau lưng ả cựa quậy tỉnh giấc, nó ré lên khóc. Ả lướt vội qua mấy quân bài trên tay, sau khi ném con mười rô xuống chiếu, ả úp bài lại rồi khéo léo đỡ thằng bé ra phía trước rồi ôm con vào lòng, ả nhẹ nhàng xoa lưng con, tay không ngừng vỗ bồm bộp vào mông thằng bé nhưng nó vẫn khua khoắng tay chân, ả ngượng ngùng nói: – Xin phép các bác. – Nói rồi ả vạch áo, thằng bé thấy bầu vú mẹ xoắn xuýt cả lên, nó cười khanh khách, cái miệng nhỏ xinh của nó mút chùn chụt như sợ có ai tranh giành với nó. Lão Bắc ngồi đối diện ả nhìn xoáy sâu vào miệng thằng bé, đôi mắt cú vọ của lão ánh lên vẻ thèm thuồng, cổ họng lão khẽ đánh ực, lão khéo léo đưa bài lên che cái miệng hau háu của lão.
- Ông Bắc xuống bài nhanh lên. – Lão Bình ngồi kế lão Bắc giục.
- Con chốt, phải cẩn thận chứ, sao ông vội thế. – Lão Bắc rụt rè rồi thả con bảy tép. Lão Bình chau mày hạ bài.
- Móm rồi. Ván này thua cô Thắm cả. – Lão Bình nói, giọng có vẻ cay cú.
- Chẳng có răng mà cũng chẳng được bú như thằng cu con kia nhỉ. – Lão Bắc nói mỉa. Ả ngượng ngùng, hai má lại hồng hây hây. Tay ả thoăn thoắt đếm tiền.
- Sao cô không để thằng cu cho bố nó trông?
- Lão ấy có bao giờ biết chăm con, mà thằng bé còn chưa cai sữa. Thêm vài ván nữa rồi nghỉ các bác nhé, còn phải chuẩn bị Tết nhất nữa chứ. – Miệng ả nói, tay ả xỉa bài.
****
Phố hiu hắt, giờ này có lẽ mọi người đều đã ở nhà sum vầy chờ đón Tết. Thằng bé lại ngoan ngoãn nằm ngủ sau lưng mẹ, ả lọc xọc xỏ đôi dép lê vào chân, đôi tất giấy mỏng dính chẳng che được lại những vết chai sạn nổi gồ ghề ở mắt cá. Cái rét căm căm khiến hai mẹ con run rẩy, ả cởi chiếc khăn trên cổ choàng vào cho con trai trước khi xỏ đôi găng tay cho mình. Gió thốc vào buổi chiều cuối năm, gió thấm qua từng manh áo lớp vải, gió xoắn xuýt như mũi kim đâm vào chút da thịt mà áo quần chưa che kín. Trời lạnh, ả không dám lái xe nhanh như sợ đứa con nằm sau lưng bị rét, ả vỗ vỗ phía sau dỗ dành con.
Với ả, chồng, chỉ là gã lái xe vô dụng, những chuyến đi đêm ngày của lão khiến lão rượu chè, bồ bịch, chẳng còn thời gian chăm sóc gia đình ọp ẹp của lão và ả. Từ ngày ả mang thai đến ngày sinh ra thằng con nối dõi cho lão, thứ duy nhất lão mang về là một miếng vải vuông để chìa ra những dây vải dài, ả có thể đặt con nằm sau lưng và dùng miếng vải ấy để chằng buộc khiến con ả nằm im một chỗ. Gió rét căm căm, năm nay tháng chạp chỉ đến ngày hai chín, Tết đến sớm một ngày, ả chẳng như những người vợ khác lo bánh chưng, cặp giò, ả lo thiếu đi một ngày để đan quạt.
Đằng sau ả, lão Bắc chầm chậm đi theo. Ả khinh cái đám đàn ông, thằng nào cũng như thằng nào cả thôi, phàm là đàn ông, có gã nào sinh ra không phải để làm khổ đàn bà. Ở cái thị trấn này ai mà không biết tiếng lão Bắc vũ phu, lão ra ngoài bài bạc thì không nói, lão ăn được tiền thì không nói, chứ chỉ cần lão về nhà, chỉ cần lão cái ví lão mang về mỏng hơn khi đi là lão có lí do để đánh vợ, chửi con, chửi một lũ một lĩ vịt giời nhà lão. Gái nhà lão thì lão chửi, gái nhà người lão nâng niu, nịnh nọt, như lão đang chầm chậm đi phía sau ả đấy thôi. Kẻ lanh lợi như ả dễ dàng phát hiện ra điều ấy. Ả đi xe chậm dần lại, một tay lái xe, một tay vỗ về con, rồi nhanh như thoắt, ả véo vào đùi non thằng bé, bị đau thằng bé khóc ầm lên. Ả dừng hẳn xe lại để dỗ dành con.
- Cô Thắm, có chuyện gì thế? – Thấy ả dừng lại, lão dừng theo, ra điều hỏi thăm.
- Thằng bé quấy quá bác ạ.
Ả phàn nàn. Lão Bắc nhìn ả, nhìn cả thằng cu sau lưng ả từ đầu đến chân từ đầu đến chân, lão thấy đôi má nàng hồng như gái mới lớn, đôi mắt đong đưa, đôi mắt như để hớp hồn đàn ông. Lão móc ví rút tờ năm trăm ngàn, cuộn tròn, vân vê, tay lão thô lỗ luồn tay qua chiếc áo khoác mỏng, lão cười hềnh hệch đút tiền vào ngực ả, nói: – Mừng tuổi trước cho thằng cu.
Ả nguýt dài. Lão nổ máy, phóng xe đi thẳng. Chẳng ngại ngần, ả thò tay lấy tiền cho vào túi áo rồi cũng phóng xe đi thẳng. Con ả vẫn rức rức khóc đau.
****
Chợ ngày cuối tết ảm đạm hơn ngày thường. Người ta chỉ còn bày bán những thứ còn ế, người bán người mua, đều là người thiếu tiền nên mua bán những thứ mà người ta chê xấu, chê không đẹp, không ngon. Có chăng riêng ả là người bận rộn nên khác. Ả mua vội mua vàng nải chuối xanh còi cọc, một trái bưởi nhăn nhúm không lá không cành, tiện tay, ả mua thêm vài thẻ hương rồi rảo bước đi khỏi chợ. Tạt qua nhà mẹ đẻ, ả chẳng hỏi thăm một câu, chỉ cụt lủn nói:
- Gà của con đâu mẹ?
- Chị đi đâu mà giờ mới tới lấy gà ? –-Mẹ ả hỏi cho có lệ vậy thôi, chứ thấy ả sắm tết hời hợt, bà biết ả chẳng có thời gian rảnh mà lo chuyện tết nhất, coi như bà rảnh rang giúp con chuẩn bị tết. Bà xách ra đôi gà đưa cho ả. – Gà mơ mới nhú cựa, ngon lắm đấy nhé.
- Vâng. – Ả trả lời, tay nhận đôi gà, tay kia móc tiền trong chiếc túi đeo ngang hông, ả dúi vào tay mẹ hai tờ năm trăm mới coóng. – Vợ chồng con biếu mẹ ăn tết.
Ả phóng thẳng xe ra ngõ, chẳng màng tới mẹ ả thẫn thờ nhìn theo. Bà cụ mắt rơm rớm, đã từ lâu ả chẳng một lời hỏi thăm mẹ đẻ, mỗi lần ghé qua là mỗi lần ả mang đi một thứ gì đó, nhưng cũng là mỗi lần ả dúi vào tay bà những tờ tiền mới, khi dăm ba trăm, lúc lại cả triệu bạc, như thể bà là người bán, còn ả – con gái bà là người mua. Dường như giữa mẹ và con chỉ là sự trao đổi giữa những người xa lạ, ả là một người mua phóng khoáng, bà là người bán hàng có tâm. Bà thở dài, hơi thở hắt ra dài hơn mùa đông năm nay, đẻ con gái làm chi, rồi con gái cũng là con người ta, giờ có ai bên bà những ngày thế này.
Ả vẫn chạy xe trên đường, hôm nay ngày cuối năm, còn nhiều việc phải làm, ả còn phải qua nhà mẹ chồng lấy cặp bánh chưng, rồi cũng quà tết. Chồng, vô dụng mà, khi có việc thì chạy bay chạy biến, chỉ mình ả lo, vẫn là người đàn bà số khổ. Đã gần sáu giờ chiều, trời tối dần, ả rẽ vào nhà mẹ chồng, mấy con chó trong ngõ sủa ăng ẳng. Chúng nhảy dựng bởi tiếng xe máy dường như lạ. Ở ngoài, chó sủa không ngừng, trong nhà, tiếng một bà già cáu cẳm cũng không dứt những lời phàn nàn.
- Tôi chưa thấy ai làm dâu như chị, đời thuở nhà ai Tết nhất mẹ chồng gói bánh chưng cho con dâu, nhà tôi vô phước mới rước phải chị về. – Ả nhìn nét mặt cau có của mẹ chồng mà chẳng màng trả lời, đôi mắt ả còn ra chiều thách thức.
- Thế mẹ gói bánh chưa ạ? – Ả hỏi, như châm chọc nhưng vẫn cố giữ thái độ của một nàng dâu.
- Tôi không gói thì chờ chị về gói chắc. – Bà bực dọc đặt cặp bánh trên chõng tre ngoài sân.
- Tết nhất chẳng có gì, mẹ cầm giúp con.
Ả cười cợt, lạnh tanh dúi vào tay mẹ chồng bốn tờ năm trăm ngàn. Rồi ả lại vội vã quay xe, cũng không để ý đến thái độ của mẹ chồng ả khi ấy. Ả phóng vút ra ngoài, đám chó lại sủa ăng ẳng.
****
Trời râm rẩm tối, ả quăng lăn lóc đồ Tết ả mới sắm về, tay vớ lấy cái chổi cùn góc nhà, ả kéo dài vài đường gọi là quét. Thực ra trong căn nhà nàycũng chẳng có gì để mà dọn dẹp, tuềnh toàng bộ bàn ghế, một kệ tủ, một bàn thờ gia tiên. Kể cũng lạ, nhà, chẳng mấy khi có người ở nhà, ngôi nhà lạnh lẽo như nhà không chủ nhưng lại chẳng có mấy bụi, như thể, gió bên ngoài chẳng thể thốc bụi vào ngôi nhà ấy. Ả nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều mà chồng chưa về nhà, ả úi xùi sắp trái bưởi, nải chuối, cặp bánh chưng lên bàn thờ. Đôi gà ngoài sân kêu quang quác, bắc lấy nồi nước, ả chọn lấy một con gà.
Ả ngồi xổm bên chái nhà, vụng về trói cánh gà bằng sợi lạt vừa dứt ở bờ rào. Đôi cánh gà buộc lại xộc xệch, ả lấy kéo cắt mấy chiếc lông dài, lấy thêm sợi lạt khác, ả trói chân gà lại, con gà giãy dụa một hồi nhưng chẳng thoát ra được. Thêm một sợi lạt thứ ba, chân gà đã bị buộc vào bờ rào, con gà lại giãy dụa, ả mặc kệ, một tay cầm bát, một tay cầm dao, ả lướt nhanh lưỡi dao qua trôn bát, tiếng sắc nhọn qua chiếc bát sứ.
Ả đặt nhẹ nhàng chiếc bát xuống, tay trái giữ cổ gà, con gà được giữ với tư thế tội nghiệp, cổ mập mạp ở phía dưới, chân mập mạp ở phía bờ rào, tay phải ả thoăn thoắt vặt một khoảng lông cổ gà, rồi ả nhanh nhảu cầm dao, dứt khoát cắt gọn một đường, con gà quang quác kêu, tia máu đỏ bắn vào chiếc bát đặt sẵn bên dưới. Gần một phút sau, con gà giần giật thân mình, tiết gà chỉ còn nhỏ giọt tong tong, ả gỡ sợi lạt, rồi vứt con gà vào cái chậu bên bể nước.
Ả thịt xong gà mà chồng vẫn chưa về, ả vẫn một mình cặm cụi dưới bếp. Quanh năm tất bật, có chăng có ngày hôm nay ả thật đàn bà, hôm nay ả biết gặp mẹ chồng, hôm nay ả biết chăm lo bếp núc, hôm nay ả biết thẩn thơ suy nghĩ và hôm nay, ả rất cần đàn ông. Cần một ánh mắt, đôi bàn tay, bờ vai, cần những nét rắn chắc mà chỉ đàn ông mới có. Hôm nay, ả thấy cô quạnh. Nhà hàng xóm cũng đèn leo lét nhưng đâu u ám như ngôi nhà này, ngôi nhà ba tầng đều sáng đèn nhưng sao ả không thấy niềm vui, không thấy ấm áp. Giá chăng, gã đàn ông là chồng ả đang ở đây, cho dù có cãi nhau, dù có chửi bới thì ngôi nhà cũng không ảm đạm đến vậy.
Ả nhớ ngày xưa vợ chồng ả cũng yêu nhau, thứ tình yêu gọi là đam mê, say đắm. Ả trẻ trung, xinh đẹp, đủ để lôi cuốn gã, gã đủ khéo léo, đủ chiều chuộng, đủ lãng mạn để đưa ả vào vòng xoáy của tình yêu. Đám cưới đã từng là điều mà ả và gã mong đợi, đám cưới ấy đã khiến ả hạnh phúc đến nhường nào, nhưng điểm dừng của cuộc sống dường như không ở hai chữ Hạnh Phúc. Đáng lẽ ả nên biết hài lòng với cuộc sống giản đơn, ngày ngày chăm lo cho gian hàng tạp hóa mà gã mua, ngày ngày qua lại thăm mẹ chồng, mẹ đẻ vài phút cũng đủ rồi. Nhưng bởi ả trẻ, lại đẹp nên nhiều người dòm ngó, chồng ả đi suốt, gã đâu biết rằng ả thấy cô đơn và ả cần gã đến nhường nào, vậy mà gã đi miết, để ả vò võ một mình, rồi bị cuốn hút bởi gã trai khác.
Hắn rót vào tai ả những lời đường mật, hắn quan tâm dù biết ả đã có chồng, để đến một ngày, khi ả ngã vào vòng tay của hắn thì hắn bỏ đi với vốn liếng cửa hàng của ả, hắn, chỉ vẻn vẹn để lại cho ả nỗi đau phản bội và bị phản bội. Gã – chồng ả trở về với cơn thịnh nộ chưa từng thấy. Gã nói những lời chát chúa nhất, gương mặt gã rung bần bật, từng thớ thịt cũng rung như tâm trạng của gã lúc ấy, nhưng rồi gã không đánh ả, gã cầm chai rượu trên tay tu ừng ực, rượu vơi phần ba chai. Gã kêu gào, gã khóc lóc, gã đến bên ả, rối rít xin lỗi, xin lỗi ả vì gã đã vô tâm, vì gã không quan tâm chăm sóc cho ả. Ả lại ngã vào vòng tay hắn như thể ban ơn, như thể chính gã mới là kẻ phản bội ả. Ả cười lớn trong một đêm tăm tối, một đêm tối vò nát cuộc đời ả để rồi hôm sau gã lại ra đi, biệt tích.
Còn mình ả trơ chọi giữa ngôi nhà rộng lớn, không vốn liếng, cửa hàng không có hàng để bán, ả chạy vạy vay mượn nhưng ai cũng ra vẻ thương hại rồi lại bỏ rơi ả, để mặc ả một mình chống chọi với khó khăn. Khi ấy, ả mang thai. Một mình vượt qua những ngày thai nghén, một mình ả khóc ròng, một mình ả quạnh hiu, nhưng mấy ai thương thân ả. Mẹ đẻ mỗi lần qua thăm ả thường kèm theo đôi mắt buồn muốn rơi lệ và những cái thở dài hiu hắt. Bà dúi vào tay ả vài triệu bạc để ả ăn uống, tẩm bổ. Ả chưa rơi vào cảnh bần cùng, nhưng tâm trí chẳng còn lối thoát, cái khó sinh cái liều, ả lao vào bài bạc. Ả đem bán cửa hàng rồi tập tành theo người ta.
Cũng gần hai năm rồi. Không biết tiền ả kiếm về được bao nhiêu, mất đi bao nhiêu, chỉ biết ả mất đi chị em, họ hàng, mất đi ánh mắt thiện cảm của người đời và nhận về những vết chai sạn, nhận về một ngôi nhà lạnh lẽo, một đứa con như nhắc nhở cuộc sống của ả không chỉ là một mình, và có lẽ, ả nhận về hai chữ Hồng Nhan.
Phải chăng sinh ra có bề ngoài xinh đẹp là có lỗi với cuộc đời, phải chăng xinh đẹp mặn mà thì không có quyền được hạnh phúc, phải chăng ả sẽ mãi cô đơn suốt cuộc đời này. Ả chẳng thể từ bỏ chồng, chẳng thể từ bỏ mẹ chồng khó tính, bởi ả đã bội bạc, bởi mụn con, ả có đủ tư cách để rời xa gã không, ả có đủ tư cách để nhận con về không, và trong thâm tâm, liệu ả có muốn rời xa, khi ả cần gã, cần một gã đàn ông, cần một tấm chồng. Dù đời có cay đến mấy, có đắng đến thế nào, và dù ả có mang tiếng lẳng lơ ra sao, ả vẫn cần gã – tình yêu một thời của ả.
Tiếng xe máy rồ ga ngoài cổng kéo ả ra khỏi những mộng mị mơ màng, tay ả gạt vội giọt nước mắt chưa kịp rơi. Gã đã về, may là gã đã về. Người vợ là ả đon đả ra đón chồng, nụ cười nở trên môi, nụ cười chứa đựng hạnh phúc mặn mòi.
- Tôi cứ tưởng cô không còn biết đường về nhà cơ. – Gã chào ả bằng một lời nói chẳng thể lạnh lùng hơn.
- Em chờ mãi không thấy anh về, nên em thịt gà thắp hương trước rồi. – Ả vẫn cố nói ngọt.
- Hôm nay cô còn biết vào bếp cơ đấy. – Gã nói, rồi đi thẳng vào nhà mà chẳng thèm đếm xỉa tới ả.
Ả ngây người đứng giữa sân, hạnh phúc lưng chừng rụng rời rơi rớt,. Dường như trong mắt gã, ả không còn là vợ, mà có lẽ cũng chẳng là gì. Giữa ả với gã chỉ là những kẻ xa lạ, có chăng một người là bố thằng bé, một người là mẹ thằng bé. Ả cười, một nụ cười lẫn đắng, lẫn cay, lẫn cả vị chua chát của cuộc đời. Một bước sai khiến cuộc đời ả mãi mãi chẳng bình yên. Một bước sai nối tiếp nhiều bước sai. Một bước sai, chính ả đẩy mình vào con đường hồng nhan. Ả có thể trách ai, trách kẻ lừa tình lừa tiền, trách chồng ả vô tâm, trách những gã đàn ông háo sắc hay trách chính con người buông thả của ả. Lờ lờ màn sương đêm, lờ lờ khói nhà ai đang bay lên. Một chiếc xe máy chầm chầm đi qua, còi bấm inh ỏi, ả liếc mắt nhìn, lão Bắc đang nhìn nàng với đôi mắt cú vọ thèm thuồng, ả khẽ gật đầu đáp trả rồi quay người đi vào nhà. Sau lưng ả, khoảng tối bao trùm thằng cu con đang ngủ ngon lành trong chiếc chăn ấm.
Nhiên.
Sơn La – Cát Lâm, rất nhiều ngày góp nhặt
Leave feedback about this