Thơ

Đôi cánh chim ưng

Tháng Giêng

Lộc non biêng biếc

 

Có câu chuyện nào

chỉ có buồn và đau

sẽ không là chuyện về con

Mẹ nhỉ!

Và nếu câu chuyện nào

không mang giọt lệ 

Sẽ không là điều con muốn kể ra

Con từng là đứa trẻ đi xa 

Từng mang trên vai

ước mơ của cha mẹ 

Từng trở về ở bên thỏ thẻ 

Có thể không

con gánh

mơ ước của riêng mình?

Đó là một con đường vô hình 

Một lối đi chỉ mình con định dạng 

Là bình minh

hoàng hôn

hay chạng vạng 

Nếu không đi 

Sao con biết tương lai của mình 

Nếu có ai nói con vô tình 

Người ta không nói sai

Mẹ nhỉ!

Người ta nói 

Thì con tiên trách kỉ 

So đo chi 

Đúng sai với người đời 

Con đã quen 

những người coi mình là mặt trời 

Cũng quen những người là bóng tối 

Con luôn mong mình đứng giữa lối 

Là bình minh sáng rọi 

Chẳng gắt gao 

Ai cũng có ước mơ bay cao 

Nhưng đâu phải

Ai cũng dám làm chim ưng 

nghiêng mình chao liệng 

Ai cũng như ai 

Mang trong mình câu chuyện 

Cũng như nhau 

Có những rối bời 

Chuyện của con 

Chẳng kể thành lời 

Bởi mỗi ngày bình minh luôn tới 

Rồi nỗi buồn này 

Thay bằng niềm vui mới 

Và con vẫn đi tới 

Dù chấp chới hay chơi vơi…

Exit mobile version