Tôi về nhà, một ngày giáp Tết.
Từ ngoài bến xe, tôi đi bộ về nhà. Năm nào tôi cũng về quê, trước về còn nhiều. Giờ thì ngày càng bận, số lần về quê cũng chẳng cần đếm. Một năm một lần. Đều như vắt chanh.
Về quê, với tôi, càng ngày càng mơ hồ. Chỉ đơn giản, Tết đến, thì quay về. Như những cánh chim, mùa đông bay về trú rét, mùa xuân ấm áp, lại sải cánh bay xa.
Về quê, đã từ lâu, tôi coi như một nhiệm vụ.
Chẳng hiểu vì sao.
Ngày nhỏ, đám chúng tôi vẫn còn chạy trên những cánh đồng thả diều. Nhìn về lũy tre đầu làng, mong một ngày đi xa nơi ấy.
Bao nhiêu năm qua đi, trở về, chẳng còn lũy tre để mà biết, nơi nào là làng, nơi nào là thế giới bên ngoài.
Làng, giờ khác xưa chứ. Thay đổi từng ngày. Những ngôi nhà bê tông hóa cứ san sát mọc lên. Cũng phải thôi. Nếu cứ cũ kỹ, nghèo khó như xưa thì những đứa trẻ xa làng như chúng tôi, có khi nào vui vẻ trở về.
Tôi về không báo trước.
Mẹ đang trong bếp nấu bữa chiều.
Ba đang cuốc đất ngoài vườn.
Tôi nhớ, hồi nhỏ, nhà tôi cũng vậy. Mẹ nấu cơm, ba làm vườn.
Ở chái bếp, khói bay dần lên theo nếp mái ngói màu rêu.
Tôi nhớ, khói bay lên, là giờ cơm sắp đến.
Nhà tôi, cũng bê tông hóa, chỉ còn khoảnh vườn ba trồng hai cây bưởi, một cây chanh, một cây chuối với vài luống rau. Ba nói, ba mẹ già rồi, ăn rau tự trồng cho an toàn. Cũng có việc để đi ra đi vào. Chứ lương hưu của ba mẹ, ở quê, sống cũng dư dả.
“Về sao không báo trước?” – Ba thấy tôi, rồi hỏi.
“Điện thoại con hết pin.” – Tôi trả lời.
Ba ậm ừ rồi rửa chân, tôi thì đã ngồi lên chõng ngay ngoài sân, rót lấy chén nước.
“Nước vối, mẹ anh vừa ủ đấy.”
“Con về mà ông không gọi tôi lấy một câu.”
“Bà chạy ra thế này, đang nấu cái gì, nhỡ cháy thì sao?”
“À, tôi quên. Tôi chạy vào tắt bếp đã.”
Mẹ chạy ra, rồi chạy vào. Nhanh như gió thoảng.
Tôi cười.
Bao nhiêu năm, ba mẹ vẫn hồn hậu như vậy.
Tôi nhìn xuống chân ba.
Bao nhiêu năm rồi.
Năm nhất đại học, tôi học ở Hà Nội. Năm ấy mưa lớn, lụt nặng. Tôi gọi điện về nói đồ đạc trôi mất, cũng hỏng cả rồi. Ngay hôm sau, sáng sớm, ba đã ở ký túc xá, xách cho một túi đồ, chia cho bạn bè.
Ba xem dọn dẹp cùng tôi. Giày dép bị hỏng cả, tôi chép miệng tiếc hoài. Ba chỉ nói. “Mua đôi mới để đi.” Dọn đồ xong, ba mới bảo.
“Về nhà đi. Ba lên vội không mang được gì. Mẹ ở nhà, chuẩn bị đồ rồi. Về mang lên mà dùng.”
Lúc đi ra đến ngoài đường, qua đoạn lụt, tôi mới thấy chân ba tái nhợt. Đôi dép lào ba đi, sạch sẽ tinh tươm. Đâu phải bởi đánh rửa sạch. Bởi ba lội nước quá lâu.
Tôi ngẩng đầu lên trời, để ngăn mình khỏi khóc.
“Không mưa nữa đâu. Đi thôi còn kịp xe.”
Ba cũng ngồi xuống chõng, uống chén nước.
Tôi móc từ ba lô ra một bịch lớn: “Quà cho ba.”
“Dép anh mua từ năm ngoái, tôi còn chưa đi hết.”
“Con cứ mua, để ba đi dần…”
“Thế quà của mẹ đâu?”
Tôi cười hì hì, ngây ngô như đứa trẻ: “Con đây.”
Nhiên.