“Tụi em chia tay rồi.”
Em nói với tôi như vậy, với vẻ thản nhiên hiếm gặp ở em. Em của tôi, là một cô bé lí lắc vô cùng nhưng cũng là một cô bé mít ướt. Tôi chưa từng gặp ai ham khóc hơn em. Thế mà, thất tình em chẳng thèm khóc.
“Thì, hết yêu thôi mà chị.”
Tôi không biết là em không còn yêu, người ta không còn yêu hay là em không còn tin vào tình cảm giữa em và người ta là tình yêu. Chỉ là, tiếp tục hay từ bỏ thì tôi vẫn luôn là người an lặng bên cạnh em.
“Em sẽ đi du lịch, một mình.”
Tôi nhớ em nói rằng em muốn đi Đà Lạt với người yêu. Vậy là, mong muốn của em, chỉ thực hiện được một nửa.
“Chị giới thiệu homestay cho.”
Em lặn tăm mất một thời gian, khóa kín facebook, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi về món ăn ngon, đồ uống đẹp hay hỏi han lộ trình đến một địa điểm nào đó.
“Café đi chị.”
Em nhắn tôi vào một ngày mưa. Một lúc lâu sau tôi mới đến được điểm hẹn, là quán café tôi và em vẫn hay ngồi. Cũng hơn một tháng từ lần gặp trước tôi với em mới ngồi lại với nhau.
Em đang ngồi vẽ lên ô cửa kính, tóc đen xõa ngang lưng, khác hẳn với vẻ năng động trước đây tôi vẫn thường gặp. Thấy tôi, em cười buồn. Tôi ngồi xuống ghế sofa, ngay cạnh em. Từ từ, em dựa vào vai tôi, rồi khóc. Em không khóc rưng rức, chỉ là nước mắt cứ lăn, lăn dài rồi rớt dần vào vai tôi.
“Buồn à?”
“Anh ấy muốn quay lại.”
“Em muốn thế nào?”
“Tụi em chia tay rồi.”
Tôi xoa đầu em, đứa em của tôi, đã trưởng thành rồi.
Có lần, lâu rồi, tôi được nghe câu chuyện về tình yêu. Tình yêu như một thanh gươm, hay là con dao hai lưỡi, nếu như không thể nắm được đằng chuôi, vậy thì, hoặc là học cách chịu quen với nỗi đau khi bàn tay nắm chặt, hoặc là học cách buông lỏng. Em tôi, chọn buông tay.
“Em không sợ một mình. Em chỉ sợ, em ảo tưởng rằng xa anh ấy, em sẽ đánh mất hạnh phúc.”
“Em vẫn còn gia đình, công việc, bạn bè, còn cả chị…”
“Em còn có phía trước, ngốc ạ.”
—Nhiên—