Xa xa gần gần những bông hoa hướng về phía mặt trời. Có một loài hoa thích ánh sáng mặt trời, thích nhuộm mình dưới nắng vàng rực rỡ, tô cánh hoa cho thêm sặc sỡ.
Hoa hướng dương, người ta hay gọi Nàng như thế, Nàng là một cô gái đẹp luôn hướng về phía mặt trời bằng cả trái tim căng tràn sự sống, bằng cả tâm hồn chan chứa yêu thương. Cứ mỗi độ hè về Nàng tỏa sáng hơn, lộng lẫy hơn nhưng không biết có phải nơi đây không ưa sắc vàng tươi thắm, tâm hồn trong trắng của Nàng mà mùa hè ngắn ngủi đến như vậy, những bông hoa chưa kịp tỏa hết hương sắc, chưa kịp mang đến cho người ta cảm giác hân hoan đã bị gió thu lay bớt sắc vàng.
Mùa thu đến! Nhớ bông hoa hướng dương tặng vội, khi ấy Hà Nội chưa giao mùa. Một tuần rồi hai tuần, Hà Nội có lẽ đã sang thu, là khí trời mát mẻ, là cơn mưa đầu mùa, là hương hoa sữa ngào ngạt, là gió nhè nhẹ, là lá xao xác bay. Chợt nhớ…
Em bảo anh “em thích hương hoa sữa”
Ép tặng trang thơ hoa sữa ngạt ngào
Nhờ cơn gió gửi em miền đất lạ
Hoa sữa thu thoảng nắng vàng quê hương
Nắng quê hương không đợi cơn mưa dứt
Tỏa sáng lung linh nhuộm thắm nỗi sầu
Mưa rả ríc bỗng e lệ chạy trốn
Trốn nơi đâu thấp thoáng cầu vồng thôi
Cầu vồng sau mưa – nỗi buồn em đó
Như cơn mưa ngâu suốt cả đêm dài
Sẽ tan biến khi mặt trời Anh đến
Nỗi buồn kia hóa cầu vồng sau mưa…
Một bài thơ viết vội trong sổ tay, lặng lẽ một niềm vui, mơ màng một nỗi nhớ. Nỗi nhớ không tên, nỗi buồn không tuổi, tình yêu không lời…
Giấu tình cảm trong chiếc lá vàng rơi
Anh đem tặng em cả một trời kí ức
Mải vẽ mây vờn trăng em đâu biết
Sau chiếc lá vàng 3 chữ “anh yêu em”.
Là em ngốc nghếch đánh rơi tình mình anh nhỉ, là em ưu tư bỏ quên chiếc lá vàng nơi sân trường, là anh lặng thầm gom nhặt lại kỉ niệm, giữ lại chiếc lá chỉ để cho riêng anh. Là bao năm gặp lại em vẫn nhìn anh với ánh mắt ngây thơ đó, anh nhìn em với nỗi buồn xa xôi. Để em hỏi anh rằng “sao anh khác trước”, anh vu vơ trả lời :”chiếc lá vàng đã mất, kỉ niệm bỏ rơi”…
Em quay lại nơi sân trường cũ, nắng vẫn nhạt không chút ưu phiền, bầu trời vẫn trong xanh không màu luyến tiếc, chiếc lá vàng xưa cũ rơi xuống chân em…
Giữa buổi chiều thu ấy, em bật khóc.
Nhiên.