Có giấc mơ nuốt trọn đời người
Có lặng im dập vùi giông bão
Có đôi chân bước đi rệu rão
Có giọt lệ vút tận trời cao
Đã bao lần ngưng nghỉ ước ao
Đã bao lần hỏi vì sao
Không là ai khác
Đã bao lần hỏi
Đời hay ta ác
Gieo nỗi buồn phủ kín nhân gian
Thôi cứ là phù du nhỏ miên man
Cứ là dòng sông
Cứ là ngọn cỏ
Cứ sống đi mặc giá đời đắt đỏ
Cứ rằng
Phải nhận rồi mới cho
Nhiên.