Nhiên Viết Tản Văn Chỉ là, em đánh rơi cảm xúc

Chỉ là, em đánh rơi cảm xúc

Có những lúc như rơi xuống vực sâu

Hôm ấy là một ngày đông se lạnh và có gió. Sắc trời u ám, không mang một vệt màu nắng. Em bước lang thang trên đường, đi qua những đèn xanh đèn đỏ mà không biết mình đang đi về đâu.

Em lướt qua những mặt người, những nụ cười dở dangg. Đôi khi em tự hỏi, cuộc đời cho em những gì và em đang đối diện với cuộc đời theo cách nào? Cuộc đời cho em một tổ ấm nhưng chú chim nhỏ là em đã sớm rời tổ. Cuộc sống ồn ào khiến nhiều đứa trẻ sớm phải sống cuộc đời của mình, để con đường độc hành em đi dài hơn người khác, duy chỉ, khi nhìn lại, tổ ấm sáng đèn lại như ở một ốc đảo xa xôi, còn em lại chẳng thể bay đến.

Có lúc em tự hỏi, sau nhiều năm xa nhà, nơi an bình ấy lại trở nên lạ lẫm. Chẳng trách được ai, vì xa nhau mà không cố để hiểu nhau thì sau cùng ắt sẽ xa mặt cách lòng. Nhiều lúc, em chỉ cảm thấy mình là khách vip ở homestay, còn cha mẹ như những chủ nhà tốt bụng. Lâu rồi, em khép cửa trái tim với gia đình. Không phải bởi em muốn thế mà bởi em không biết cần bắt đầu từ đâu.

Cũng bởi sự không biết bắt đầu từ đâu ấy mà em cũng đánh rơi tình yêu của chính mình. Đó là người khiến em rung động nhưng em cứ như mây trời để mặc gió cuốn đi. Những thất bại trong quá khứ khiến em không buồn níu giữ một tình yêu. Buồn mấy rồi cũng chỉ như vậy thôi, để rồi người ta ra đi và lưu lại cho em một câu hỏi: “Em không biết buồn phải không?”

Để rồi, em cô độc từ mùa đông ấy.

Em biết em là đứa hèn nhát không dám đối diện với nhiều cuộc đời, không dám buông bỏ, không dám nắm giữ.

Em dần càng thích vỏ ốc của mình hơn, đếu mức nếu có ai gõ gõ vào vỏ vài tiếng, có khi em vẫn làm biếng nằm lì trong đó.

Em có một công việc em không yêu thích, một mối tình dang dở, nhiều mối quan hệ không thể hòa hợp và một trái tim chẳng thể hé mở.

Hôm ấy, em lang thang qua bao nhiêu con phố. Lá rụng đầy – những vất vương mùa đông. Chớp mắt, đường đã lên đèn, em bước  vào một hàng mỳ nhỏ, ai cũng có đôi có cặp, duy chỉ em ngồi một mình. “Cay cấp bốn.” – Em nói rồi lặng như tờ.

Những lúc này em chỉ nghĩ đến vị cay.

Một người có thể nếm bao nhiêu cay đắng trong cuộc đời.

Một người làm sao để có thể nếm bao nhiêu cay đắng trong cuộc đời.

Vị cay khiến em tê dại đi cảm xúc. Em thôi nghĩ về dòng đời đang trôi dạt ngoài kia. Chỉ còn dồn cả tâm trí vào bát mỳ. Nước mắt em cuối cùng cũng lăn dài. Có khi nào, người ta có thể tiết chế bản thân tới mức, cần khóc, muốn khóc cũng không thể khóc được.

Chẳng còn để ý đến những người xung quanh, em mặc nhiêu ăn mỳ, mặc nhiên rơi lệ.

Sau bát mỳ, sẽ không có câu chuyện ngôn tình nào xảy ra, cũng không có ánh sáng giữa màn đêm lặng.

Chỉ là, em đánh rơi cảm xúc.

Nhiên

Previous articleVô đề 7
Next articleTôi là nàng dâu

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...