Nhiên Viết Truyện Ngắn Câu chuyện tình tôi

Câu chuyện tình tôi

Em ngồi đó, cặp kính màu quýt nhí nhảnh gắn vào mắt. Mắt lại gắn vào màn hình máy tính, tay em không ngừng gõ liên tục lên bàn phím, tiếng lạch cạch vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Tôi, ôm điện thoại, lướt web và nhìn em. Thỉnh thoảng tôi cố tình gây ra vài tiếng động để gây sự chú ý của em, nhưng những cố gắng của tôi chỉ đem lại con số không. Bỗng dưng em dừng lại, quay sang nhìn tôi âu yếm:

– Nghe nhạc cho đỡ buồn anh nhé! Anh thích nghe gì?

-Wang Leehom. Tôi vừa dứt lời thì cái tiếng eo éo của Bản thảo cương mục của Jay Chou vang lên.

– Em thích bài này. Rồi em lẩm nhẩm hát theo và mặc kệ tôi.

Em là người tôi yêu, là bảo bối phiền phức nhưng tôi lại không thể rời xa em. Nếu nói về em, không thể dùng từ nào cụ thể. Thân hình em nhỏ như kiến. Cái tôi của em thì to như voi. Em thức đêm như cú, bởi vậy em yếu như sên, và em tự gọi mình là mèo lười để viện cớ cho những hôm ngủ nướng trốn học. Còn có thể nói rằng em gian như gián, khi gặp em, tôi bị nụ cười sáng lạn của em làm điêu đứng, mà mãi sau này tôi mới biết, với ai, em cũng cười như vậy.

Em có gương mặt con nít, bởi vậy dù ít hơn em một tuổi nhưng khi giới thiệu em với bạn cấp ba, bọn bạn tôi đều nhìn em rồi thì thầm : – Học cấp ba chưa vậy?

Cũng bởi gương mặt con nít của em mà tôi không khỏi bủn rủn chân tay mỗi lần em nũng nịu. Trong cuộc chiến tình yêu, em luôn giành phần thắng.

Tôi không biết nên cảm ơn hay thầm trách ông trời khi đưa tôi và em đến với nhau. Em học văn, tôi học báo. Tình yêu đến không phải sét đánh mà có lẽ là chớp giật. Học cùng một giảng đường nhưng chỉ đến khi thấy nụ cười của em, tôi mới biết trái tim mình đã yêu. Vâng, tôi yêu em.

****

– Cái Liên lớp Báo vừa hỏi có phải em với anh yêu nhau không mà hai đứa không đi với nhau đấy?

– Ôi, bà tám em chấp làm gì.

– Ừ, em có chấp đâu. Có phải cứ hay đi với nhau mới là người yêu anh nhỉ.

– Ừ, người yêu anh lúc nào cũng đúng. Tôi chọc vào cái má phúng phính của em.

– Mà đúng là lớp báo. Cún săn một đám.

– Gì thế. Sao bằng lớp văn của em, cún què một đống.

– Này…..

Em chạy theo để kéo tôi về chịu trận. Thấy đằng xa có quán kem, tôi chạy đến như gặp vị cứu tinh. Có kem, em sẽ không còn đánh tôi nữa.

****

Em là một người lãng mạn, nhưng chỉ lãng mạn với văn chương. Em ngây ngô không hiểu dùng từ gì diễn đạt hành động một chàng trai tặng người bông hồng đỏ thắm vào ngày kỉ niệm một năm, nhưng em lại diễn tả được giọt nước mắt cô gái long lanh xúc động. Em không thích xem phim bằng đọc tiểu thuyết, vì khi chìm trong những cuốn tiểu thuyết, em có cả bầu trời để bay nhảy tự do, vui cùng nắng, buồn cùng mưa, giận hờn cùng sấm chớp. Đôi khi ôm tiểu thuyết ngồi bên tôi, em giàn dụa nước mắt, tôi chỉ biết ôm em vào lòng dỗ dành “Chỉ là truyện thôi mà”.Em đa sầu đa cảm. Em mau buồn mau vui. Em mang đến cuộc sống của tôi nhiều màu sắc.

– Em có thể bớt sến sẩm ở đoạn này được không? – Tôi chỉ vào những dòng chữ trên máy tính.

– Đoạn này ạ? – Em tròn xoe mắt hỏi lại tôi.

– Ừ, con trai khi nhìn thấy người mình thích, không còn đủ lí trí để mơ màng thế đâu?

– Vậy thế nào hả anh?

– Ngơ ngơ như thế này này. – Tôi nói, nhớ lại lúc tôi đơ đi vì nụ cười của em. Em nhìn tôi, ôm gối mà cười lăn cười bò.

– Nếu chàng trai nào cũng đơ như anh, chắc không ai yêu luôn. Thôi cho nhân vật của em xin hai chữ bình yên.

Nói như vậy, nhưng em ngồi tỉ mẩn sửa từng dòng từng chữ. Nhiều khi, tôi thấy ghen tị với văn chương và ngôn từ của em. Phòng em có thể bừa bộn, nhưng lời văn của em không thể lộn xộn. Người tôi yêu không thích nói nhiều. Em chỉ hay cười và suy nghĩ thật lâu. Vì với em, những suy nghĩ em để dành cho nhân vật của mình. Tôi yêu em, và không biết từ bao giờ, tôi yêu những gì em viết.

Một ngày của em và tôi đều đơn giản. Đến lớp và làm những việc sinh viên hay làm. Tan học em ôm máy tính, ngồi bãi cỏ. Tôi đến đài truyền hình thực tập. Có những lúc cầm máy quay về trêu đùa em, em chỉ cười khì, giả vờ tạo dáng, cuối cùng là nhăn mặt “Em xấu hổ lắm.”

– Bao giờ em mới trở thành nhà văn nổi tiếng để anh phỏng vấn nhỉ?

– Em có thành nhà văn, anh cũng đâu thể phỏng vấn được. Anh học báo thể thao cơ mà!!!

– Ai bảo em lá báo thể thao thì không biết phỏng vấn?

– Em sẽ gọi anh là cún săn đấy!!!

– Vì em, có làm cún săn thì anh cũng chịu. 

Em lại cười hì hì: – Đồ cún săn.

****

Nhiều người hỏi tôi rằng em có thực sự yêu tôi không, hay chỉ là ở bên nhau cho bớt cô đơn, điều ấy chỉ có em và tôi hiểu.

– Anh muốn ăn cơm em nấu. – Tôi nũng nịu qua tin nhắn.

– Ừm. Tối anh đến đi, em sẽ nấu cho anh ăn.

Tôi vui cả buổi chiều, để rồi đến năm giờ chiều em nhắn tin cho tôi “Em xin lỗi”. Hóa ra em mệt, ngủ cả chiều không kịp đi chợ. Tôi lại lụi hụi mua đồ đến nhà em. Một gương mặt phụng phịu, nhìn chỉ muốn cắn ra mở cửa.

– Em chưa nấu gì cả?

– Nhà em có gì để nấu à?

Em lắc đầu quầy quậy.

– BBQ nhé?

Em gật đầu cũng quầy quậy.

Người ta nói em không yêu tôi nhiều như tôi yêu em, nhưng tôi biết, em yêu tôi không giống những cô gái khác hay làm. Khi tôi chau mày vì em mải viết không nói chuyện với tôi, em lặng lẽ tắt cửa sổ word, bật game lên, hai đứa ngồi chỉ trỏ, tranh giành máy tính. Em không thích xem phim nhưng em có thể ngồi cạnh, ăn bỏng ngô và nhìn tôi xem phim. Ít khi em nói yêu tôi, nhưng hàng ngày em không quên bỏ những đồng xu nhỏ xinh vào ống tiết kiệm tôi tặng chỉ với mục đích sau này mời tôi đi ăn kem. Em trân trọng những món quà tôi tặng, đôi khi đem ra ngắm rồi len lén nhìn tôi, tôi lại đành vờ như không biết. Và em luôn đeo bên mình chiếc vòng có chữ “Yêu em” mà tôi tặng.

Em dành cho tôi những gì? Không một bức thư tình nhưng là những mẩu truyện có gắn tuổi thơ, tình cảm, tâm hồn em ở đó. Là chiếc thiệp tự tay em vẽ, là chiếc khăn em đan, là những dòng nhật kí vụng dại không chau chuốt. Em dành cho tôi những lời hát ngọt ngào khi tôi có chuyện bực dọc, hay đơn giản dúi vào tay tôi chiếc kẹo bạc hà, bình trà chanh mật ong khi tôi bị đau họng. Em dành cho tôi tình cảm chân phương, mộc mạc nhưng lại chan chứa yêu thương.

****

Nhiều người nghi ngờ tình yêu của chúng tôi, bởi tình yêu chưa từng trải qua sóng gió. Ai nói chuyện tình chúng tôi không có những lúc giận hờn.

– Em đi đâu về?

– Uống rượu!

Em đi uống rượu mà không đọc tin nhắn, bỏ lỡ đến hai mươi cuộc điện thoại và để tôi chờ ở cừa hai tiếng đồng hồ. Tôi giận ít mà lo thì nhiều. Ai bảo tôi yêu em, yêu em thì tôi phải chịu. Vẫn là đưa em lên nhà, nhìn em ngủ ngon rồi lại lủi thủi đi về. Để rồi hôm sau, em nũng nịu đặt lên môi tôi nụ hôn vị kẹo, trái tim tôi lại mềm nhũn ra. Tôi không hỏi và em cũng không giải thích. Em là vậy, khi sẵn sàng em sẽ chia sẻ với tôi. Chỉ cần tôi biết chờ đợi.

Ai cũng nói tôi yêu em thì khổ. Nhưng không phải ai cũng biết những lần tôi đi đánh bi-a với bạn, bỏ rơi em ở nhà bấm số liên tục cho tôi. Đến khi tôi nhấc máy, giọng em mếu máo: – Anh vừa bận gì à ?

– Anh xin lỗi, vừa đi đánh bi-a với mấy anh cùng làm.

– Bỏ rơi em một mình. Giận.

Em cúp máy. Tôi gọi thế nào cũng không nghe, nhắn tin thế nào cũng không trả lời. Từ sợ em giận, tôi chuyển sang bực tức và lao thẳng đến nhà em.

– Sao em lại trẻ con như vậy?

– Em trẻ con làm sao?

– Sao có chuyện cỏn con mà em lại cư xử như vậy? Anh cũng có lúc cần nghỉ ngơi, giải trí chứ!

– Em có cấm anh đâu, nhưng cũng phải báo cho em một câu.

– Thì anh xin lỗi rồi cơ mà.

– Em chẳng có lỗi mà cho anh xin đâu.

Bực tức trước thái độ của em, tôi lại lầm lì bước ra cửa.

– Anh mà đi….thì chia…

– Thích chia tay chia chân gì thì chia..

– Anh mà đi, thì em chia chỗ bánh đùi gà này cho ai?

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em, tôi chẳng thể nhịn được cười. Em cau mày, ra vè càu nhàu:

– Đấy! Em mới xuống bếp một lúc không cầm theo điện thoại thôi mà anh đã thế này.

****

Có ai đó nói rằng, tình yêu phải trải qua chông gai mới là tình yêu đích thực. Nhưng tôi nghĩ khác, tình yêu đích thực không nhất thiết phải trải qua chông gai. Tình yêu của tôi và em, không gai góc, không sắc cạnh để khiến ai phải nhỏ máu. Có những nước mắt, muộn phiền và lo âu. Có những điều mà tôi và em đều chưa từng nhắc đến. Có những con đường tôi và em chưa từng bước qua. Nhưng những nơi chúng tôi đã ghé thăm, đều mang dấu ấn hai người. Những câu chuyện em viết dở có bóng dáng tôi và em, và tôi biết, em đang viết cái kết có hậu cho Câu chuyện tình tôi.

Nhiên.

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...