Về Đôi
Tôi về Xanh sau một thời gian ngắn ngủi quay lại với cuộc sống ở phố phường. Mỗi chiều, ở ban công – nơi mà hoa cỏ đã trở nên tươi tắn và rực rỡ, tôi nhìn về phía đối diện, nhìn mặt trời lặn xuống dưới những tòa nhà cao tầng, tôi mê đắm
Tôi về Xanh sau một thời gian ngắn ngủi quay lại với cuộc sống ở phố phường. Mỗi chiều, ở ban công – nơi mà hoa cỏ đã trở nên tươi tắn và rực rỡ, tôi nhìn về phía đối diện, nhìn mặt trời lặn xuống dưới những tòa nhà cao tầng, tôi mê đắm
Những kẻ ngạo mạn và ích kỷ, sớm muộn cũng trở về với bản ngã của chính mình. Tôi ngồi ở ban công tầng bốn, nhìn sang tòa nhà đối diện. Cả dãy nhà bảy tầng, chỉ có một ô cửa sổ sáng đèn. Đã ba ngày rồi tôi thiếu ngủ, đã lâu rồi tôi
Em đã hút thuốc rồi, anh đã bỏ cô ấy chưa? Anh vẫn vậy, ngồi một mình ở quán cà phê. Một chiếc gạt tàn, một bao thuốc, zippo bên cạnh máy tính. Anh đang chờ, một người không đến. Đáng tiếc, tôi lại đến mất rồi. “Anh. Đang hút thuốc à?” Tôi ngồi xuống
Tôi hỏi mẹ: Vì sao tên con là Lãng? Mẹ trả lời: Sóng đi bao xa cũng sẽ xô về bờ. Cô ấy không biết rằng, tôi ở đây. Đến khi cô ấy ra đi, tôi mới biết rằng, mình cần cô ấy. Nhớ cái cách cô ấy xuất hiện bất chợt với nụ cười
Thần Chết Đây là lần thứ n Nhiên gõ cánh cửa của tôi, nhìn qua mắt cá, tôi vẫn thấy rõ vẻ mệt mỏi trong đôi mắt của cô gái trẻ. Tôi xoay tay vặn, mở cửa, nói chuyện với cô thay bằng chào hỏi: “Em có muốn vào trong không?” Nhiên không trả lời,
– Tao chẳng phải là tiền để mà ai cũng yêu ! – Ừ, mày không phải là tiền. Tao cũng chẳng phải là vàng. Là hai con dở hơi, mùa đông ăn kem ngồi bờ hồ hóng gió. – Haha…Đời mà, mày không hưởng thụ chẳng ai hưởng thụ giúp mày đâu. – Thế
Tôi chưa từng đặt chân đến một nơi như thế này. Mọi thứ đều lạnh lẽo, à không, bàn tay tôi trở nên lạnh lẽo khi lướt trên những mảng tường xi măng lạnh ngắt. Ánh nắng mặt trời vẫn chói chang trên kia. Vệt nắng vàng lan tỏa trên bầu trời, lan tỏa cả
– Không nhìn thấy biển cấm bán hàng ở đây à, sao vẫn còn bán ? Hay thật đấy, không đi mau, tôi gọi công an khu vực đến bây giờ. Tiếng người đàn ông quát ra từ chiếc xe “Trị pháp” át cả tiếng ô tô, tiếng ồn ào của xe cộ đi lại.
Gần đây huyện tôi rộ lên phong trào viết truyện. Người người viết truyện, nhà nhà đọc truyện. Kể cũng hay, từ ngày có ông chủ tịch huyện yêu văn thơ lên nhậm chức, phong trào văn nghệ ở huyện đi lên hẳn. Nghe đồn, ông chủ tịch huyện ngày xưa cũng chẳng học văn
Thu nằm trên giường nhìn chăm chăm vào chiếc quạt trần đang quay trên đầu, những suy nghĩ cũng trôi miên man trong cô, những vòng luẩn quẩn không dứt như chiếc quạt đang quay ở trên kia. Cuộc điện thoại Thu vừa nhận khiến cô bần thần, run rẩy, lo sợ và hoài nghi.