Về Đôi
Tôi về Xanh sau một thời gian ngắn ngủi quay lại với cuộc sống ở phố phường. Mỗi chiều, ở ban công – nơi mà hoa cỏ đã trở nên tươi tắn và rực rỡ, tôi nhìn về phía đối diện, nhìn mặt trời lặn xuống dưới những tòa nhà cao tầng, tôi mê đắm
Tôi về Xanh sau một thời gian ngắn ngủi quay lại với cuộc sống ở phố phường. Mỗi chiều, ở ban công – nơi mà hoa cỏ đã trở nên tươi tắn và rực rỡ, tôi nhìn về phía đối diện, nhìn mặt trời lặn xuống dưới những tòa nhà cao tầng, tôi mê đắm
Phong vị ngày Tết Thực ra, mình chưa từng cảm nhận được Tết vui thế nào… từ nhiều năm nay. Cho đến lần trở về này. So với những năm trước, Tết nhà mình năm nay đơn sơ hơn nhiều. Không còn cầu kỳ như trước, nhưng có lẽ cũng bởi vậy, mình mới thấy
“Em có ý định trở thành người Đài Loan không?” Anh hỏi tôi. “Em là người Việt Nam, dù sau này em có sinh sống ở bất kỳ nơi nào, thì em cũng sẽ giữ tấm hộ chiếu của mình.” “Ý anh không nói về tấm hộ chiếu, đã bao giờ em nghĩ mình thuộc
Người ta gọi những người phụ nữ lấy chồng Đài Loan như vậy. Người ta, có khi là đồng bào mình, có khi là người bản địa, cũng có khi là “gia đình mới” mà người phụ nữ ấy sinh sống. Người ta không phải là tất cả mọi người, cũng không chắc là số
Chúng ta đều yêu thích ánh hào quang! Chỉ là không mấy người thừa nhận điều ấy. Ánh hào quang có khi là đốm lửa, có khi là ánh sáng lập lòe của đom đóm, khi là ánh trăng, khi là mặt trời. Mỗi người đều mong có được khoảng sáng của riêng mình, để
Tôi nghĩ về sự hằn học người ta dành cho đồng loại. Mấy hôm nay tôi lại nghe Hai Triệu Năm, nghe đi nghe lại. Bao nhiêu trong chúng ta đồng tình rằng, loài người tiến hóa là để cô đơn? Sống trong cô đơn, đó là điều tôi không phủ nhận rất nhiều năm
Hôm nay tôi viết vì buồn, các ông ạ. Mà chẳng hiểu sao, lúc này tôi lại nhớ Sài Gòn thế. Cơn mưa này, cơn bão này giống những điều tôi cảm nhận ở tình nhân u hoài hơn. Mà, có lẽ bởi day dứt, nên tôi nhớ cái nắng của phương Nam. Nơi mà,
“Em chẳng còn kỳ vọng nữa.” Em nói với tôi. Nắng nhạt, tôi với em ngồi cà phê bên vỉa hè. Một đen đá, một bạc sỉu. “Giữ cũng được, buông cũng được. Dù sao thì cũng là dấu chấm cuối trang của em rồi.” Em nói tiếp. Em nói thật lạ. Như cái cách
“Em thực sự dũng cảm. Dũng cảm lần thứ nhất, là khi kết hôn. Dũng cảm lần thứ hai, là tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân ấy.” Đó là câu chuyện của ai đó. Tôi chỉ bảo, chẳng cần biết là đúng hay là sai, em thấy ổn, thì tôi sẽ thấy ổn. Nói
Tôi có một giấc mơ về một người đã lâu rồi không còn trò chuyện. Giấc mơ nhắc nhở tôi về sự kết nối với thế giới bên ngoài. Chẳng biết từ lúc nào, cuộc sống của tôi đã thu gọn lại. Các mối quan hệ thân thiết chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.