“Bí mật không thể nói”
Sáng sớm, nhìn ra ngoài đường ẩm ướt hơi sương, mới biết, mùa đông vẫn chưa đi qua. Nắng vài hôm chỉ là xoa dịu người ta, vỗ về một xíu, an ủi một xíu, cho người ta điệu đà váy áo một xíu. Rồi đâu lại vào đấy.
Đông mà, lạnh lùng. Có gì sai!
Sớm, nhấp một ngụm nước ấm, mở một bản nhạc, ngồi nhìn chăm chăm ra ngoài, ngắm nhìn cuộc sống của người khác.
Một giai điệu quen thuộc vang lên.
“Em nói rằng dần dần buông bỏ tình yêu sẽ đi được xa hơn
Hoặc là dấu ấn vận mệnh chỉ để chúng ta gặp gỡ một lần
Chỉ để chúng ta yêu thương vào mùa thu năm ấy…”
Bản nhạc ấy, tôi nghe đã hơn mười năm nay. Bộ phim ấy, tôi coi, cũng mười năm rồi. Có những lúc rảnh rang, muốn tìm chút cảm xúc lại coi phim. Đó là bộ phim trong ổ cứng mà tôi chưa từng xóa, suốt mười năm nay.
Bí mật, không thể nói.
Có những câu chuyện, những bí mật mà chẳng ai nói, chỉ tự hiểu. Xuất hiện bất chợt, tồn tại lặng tim, ra đi khi không ai biết.
Những năm này, đã không ít lần tôi lựa chọn buông bỏ tình yêu. Không phải để đi xa, mà bởi tôi không thể mang lại cảm giác an toàn cho người ta. Hoặc là, tôi nghĩ như vậy.
Tôi là một cô gái thiếu an toàn. Tôi nghĩ vậy. Tôi ham muốn tự do, đôi chân cứ miết mải đi và đi, hết nơi này đến nơi khác. Tôi chưa từng mưu cầu một công việc ổn định – hàng ngày đi làm lúc 9 giờ sáng, tan ca lúc 5 giờ chiều, hàng tháng nhận mức tiền lương như nhau. Đó, chưa từng là con người mà tôi kỳ vọng.
Nhưng, tôi vẫn khát khao một gia đình của chính mình. Có một người ở bên cạnh, nuôi thêm một con mèo nhỏ. Tiền bạc à, tôi không có nhiều, chỉ đủ xài. Nhà à, một căn nhỏ nhỏ thôi – vậy mới thấy ấm áp. Cơm à, thực ra nhé, tôi biết nấu đó. Tôi luôn mong căn nhà sau này của mình, giống căn nhà thuở ấu thơ. Có những dây đậu biếc với hoa sao quấn quýt lấy nhau ở bờ rào. Có một hàng rào khác là những bụi thược dược nhiều sắc màu. Phía trước đó là một bệ xi măng bao lấy sân nhà, trên đó đặt những chậu hoa nhỏ xinh. Từ tóc tiên, xương rồng, quân tử, hoa bỏng, địa lan đến lan hài. Mà, đặc biệt nhất là một bể cá nhỏ xinh, bên trong là rong đuôi chó, với đàn cá cờ tung tăng.
Từ bé, tôi lớn lên trong thiên nhiên, cách tư duy cũng chậm, vốn không đeo đuổi một cuộc sống ồn ào, gấp gáp. Nhưng rồi, lớn lên, đi xa, sống nhanh – thành bất đắc dĩ. Với tôi, ước ao lớn nhất là được trở về, sống chậm rãi, yên bình như những năm ấu thơ.
Ước mơ, rồi cũng có ngày thay đổi. Đi xa, từng là ước mơ. Bây giờ, lại muốn ở gần. Buông bỏ bao nhiêu lần, mới hiểu rằng, vốn dĩ, hạnh phúc không phải là đi xa. Hạnh phúc thực sự, là mỗi bước đi đều có nụ cười và niềm vui. Lẽ sống đơn giản ấy, đánh đổi bằng bao nước mắt và trầm lặng, mới hiểu được.
Hôm bữa, tôi nói chuyện với đứa em. Tôi nói rằng, tham lam như tôi thì khổ. Em hỏi, sao lại như vậy. Tôi không trả lời. Cuộc đời của ai, chỉ có người ấy mới có thể chiêm nghiệm và đánh giá.
Hôm nay, thời tiết đỏng đảnh lắm nhé. Cứ mưa lất phất. Cứ khiến người ta phải thêm trà, thêm bánh, thêm thời gian ngắm nhìn cuộc sống người khác.
Ừm, thấy qua bao ngày. Cũng có một ngày gọi là yên ả.
Bí mật, không thể nói. Thì không nói nữa. Mình chỉ làm thôi.
Nhiên.
Leave feedback about this