Ai cũng có tiểu vũ trụ của riêng mình
Nhiên Viết Tản Văn

Ai cũng có tiểu vũ trụ của riêng mình

Cần bao nhiêu an toàn,

Để trái tim được bình yên?

Tôi dành hai giờ để uống một ly trà và nghĩ về tất thảy bình yên. Lãng phí thời gian không? Có chứ!

Những ngày trôi qua, ngoài công việc, chỉ là công việc. Hai giờ. Lãng phí. Lặng im. Nhưng mà, tôi không tiếc.

Để mà biết, – Hóa ra,có những thời điểm, tôi biết mình rã rời.

Cần yêu.Cần thương. Cần một vòng ôm. Cần ấm áp.

Vậy đấy. Bấy nhiêu an toàn. Để thấy được bình yên.

Ai mà chẳng có những nỗi buồn.Người ta hay buồn là bởi vì quá nhớ! Đôi khi, có những việc không cần thiết lưu lại trong tâm trí nhưng cứ mãi dùng dằng. Không buông tay, không dứt bỏ, không lãng quên.

Khi gánh trên vai quá nhiều quá khứ, người ta sẽ bước về phía trước?

Theo đuổi điều gì đó, nếu là ảo tưởng, rồi khắc sẽ thất vọng.

Cuộc sống, vốn dĩ vẫn tồn tại những nỗi buồn, những thất vọng, và đôi khi là cả tuyệt vọng.

Có những người, thấy sai lầm của người khác, rồi nhìn vào quá khứ của mình.

Tự khắc mỉm cười cho qua.

Ai cũng như ai, cũng là con người, có vui buồn giận hờn, có sai có đúng.

Tâm tình vốn như chiếc lá. Đâm chồi nảy lộc, rồi cũng có ngày cuốn theo gió thu.

Gió cuốn đi rồi, vui buồn cũng hết.

Ai cũng có một tiểu vũ trụ của riêng mình. Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ, bấy nhiêu với tôi, là đủ rồi. Tôi không ép mình phải vui vầy với thế giới ngoài kia nữa.

Processed with VSCO with e1 preset

Tôi gửi một người bạn đọc #77, tiểu thuyết tôi mới hoàn thành.

“Qua tuổi đó rồi, đọc không còn hợp nữa.” Bạn nói.

“Quan trọng hơn cả là tôi đối diện được với quá khứ của chính mình.” Tôi trả lời.

“Viết là quá trình trị liệu?”

“Phải rồi.”

Tôi không còn nói về thế giới rộng lớn ngoài kia. Thế giới nhỏ của tôi còn nhiều bộn bề cần được chăm sóc.Thời điểm này, là lúc mà tôi cảm nhận mình cô độc nhất. Nhưng tôi ổn. Không còn oán trách. Không còn chờ đợi. Không còn hi vọng.

Dạo này tôi thấy, buông điện thoại xuống. Cũng không sao. Trả lời tin nhắn chậm. Cũng không sao. Không trả lời tin nhắn. Cũng không sao. Không có tin nhắn. Cũng không sao.

Tôi ổn.

Sự kết nối giữa con người với con người. Vốn dĩ không phải là có thể hay không. Mà là, có muốn hay không.

Có những người tôi không nhớ. Cũng có những người đã quên tôi.

Đến một ngày. Khi nằm xuống và nhìn bầu trời rộng lớn. Để biết rằng, nước mắt chảy ngược. Bàn tay khắc biết buông.

Nhiên.

 

X