[#77 – Nhiên kể] Chap 4

Sau khi rời khỏi thủ đô náo nhiệt để trở về thành phố yên bình, tôi sống cùng gia đình. Bố mẹ không can thiệp nhiều vào quyết định của tôi, họ chỉ nói rằng nếu cần nghỉ ngơi, cứ nghỉ ngơi vài tháng rồi tìm việc mới. Tôi cũng thực sự buông lỏng chính mình. Về nhà, tôi ít rời khỏi căn phòng nhỏ hay ban công đầy nắng.

Càng đi xa, càng trưởng thành thì cuộc sống của một người lại càng được hình thành từ nhiều mảnh ghép. Hồi nhỏ, chỉ là gia đình, bài vở, bạn bè. Lớn dần lên, môi trường vẫy vùng của người ta cũng dần rộng lớn hơn, nhiều mối quan hệ hơn, thế rồi, phân lượng của mỗi mảnh ghép trong cuộc đời người ta, càng thu hẹp lại.

Thực ra, tôi sống ở thành phố này chưa quá lâu. Chỉ vỏn vẹn ba năm cấp ba và một vài tháng trở về nhà trong các kì nghỉ. Dù nơi đây cũng chứa đựng những kỉ niệm nhưng không thể so sánh với mảnh đất mười lăm năm tuổi thơ, thành phố băng tuyết thời đại học hay sự nhộn nhịp trong hai trăm năm mươi ba ngày – nơi tôi đã làm việc – nơi tôi làm việc từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều – rồi lại lao ra đường phố từ sáu giờ chiều đến mười một giờ đêm.

“Tôi đã chết vào một ngày nào đó” – là cuốn sách tôi vừa đọc xong mười trang cuối. Rướn người với lấy tập giấy trên giá sách và tùy ý cầm một chiếc bút, tôi ghi lại vài dòng rồi đánh dấu một ngôi sao vào cuốn sổ bọc vải.

Nhìn nắng tung tăng nhảy nhót trong một ngày cuối đông. Nhìn đồng hồ mới chỉ hai rưỡi chiều, tôi quàng thêm khăn, mặc thêm áo khoác rồi rong xe ra đường. Tôi chạy một chiếc cub 50 màu sữa, có gắn giỏ xe và yên đồng màu. Ba tôi thường bảo, lớn rồi mà chạy xe như trẻ con. Mẹ tôi thì bảo, hay là đổi xe khác đi. Tôi thì chỉ nghĩ đơn giản, mình chưa làm ra nhiều tiền, không nên đòi hỏi những thứ đắt đỏ.

Một ngày hiếm hoi không quá lạnh khiến tinh thần tôi phấn chấn hơn nhiều. Khóa cổng cửa cẩn thận rồi tôi rời nhà. Với thời tiết đẹp như vậy mà ở nhà thì đúng là lãng phí tuổi trẻ. Đông sắp qua và hè sắp sang. Tôi cũng cần chuẩn bị vài thứ cho mùa hè của mình.

“Em hay đi giày nhỉ?” Chị hàng xóm hỏi tôi vào mấy bữa trước.

“Em quen rồi chị ạ.”

Tôi đáp rồi nhấc rổ rau trở về nhà. Ở phía sau, chị hàng xóm đang kể cho một bà hàng xóm khác về mớ giày dép của tôi. Đôi khi sự quan tâm thái quá khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Nhưng thực ra, những đôi giày nóng nực ấy cũng khiến tôi ngột ngạt không kém. Tôi cũng mê mẩn những đôi xăng đan hay xỏ ngón, chỉ là, chưa phù hợp, tôi chưa dám đối diện với những ngón chân xấu xí của mình mà thôi.

Đã hai tháng kể từ khi tôi nghỉ việc và rời xa thành phố náo nhiệt, cũng là hơn ba tháng kể từ ngày tôi trở về từ bệnh viện. Không chần chừ thêm nữa, tôi khoác thêm áo rồi dắt xe ra khỏi nhà.

Ở đây, những hàng quán nhỏ và nằm rải rác trên những tuyến phố hẹp, không mấy phù hợp với kẻ lười biếng như tôi. Tôi luôn thích các trung tâm thương mại lớn hoặc phố mua sắm, để chỉ cần gửi xe một chỗ rồi có thể vừa dạo bộ vừa xem đồ, thư thả – như một cách vận động. Tôi có thể rẽ vào bất cứ cửa hàng nào mà không cần lặp đi lặp lại chuỗi hành động phóng xe lên vỉa hè, lựa chỗ, khóa xe, khóa cổ rồi khi rời đi lại mở khóa, dắt xe xuống vỉa hè, nổ máy, đến hàng khác. Rồi lại lặp lại như cũ.

Nhưng dẫu sao thì, một thành phố nhỏ cũng có cái hay của nó. Không cần tốn nhiều thời gian tôi cũng tìm được một cửa hàng ưng ý. Nhìn thẳng vào cửa hàng, đó là những lọ sơn móng tay đầy màu sắc được sắp xếp hài hòa. Bên phía tay trái là nước hoa, còn phía tay phải là đồ phụ kiện cho tóc. Tôi đi thẳng về phía những lọ sơn.

“Em mua sơn móng tay à? Em thích màu gì?” Chị bán hàng giọng ngọt như mía đon đả mời chào.

Tôi vẫn chăm chú nhìn một lượt, rồi mới hỏi.

“Giá thế nào vậy chị?”

“Lọ vuông này mười bảy ngàn, lọ tròn này hai mươi lăm ngàn, lọ đính đá ba mươi lăm ngàn, còn lọ đẹp đẹp em đang cầm là bảy mươi bảy ngàn.”

Tôi lựa một hồi, rồi lượn lấy màu xanh lá, xanh dương, tím, vàng, đỏ, đen ở mức hai mươi lăm ngàn, ngần ngừ một lúc tôi cầm thêm màu cam của lọ đẹp đẹp.

“Chị tính tiền giùm em với.”

“Em tinh quá nha, năm nay người ta chuộng màu cam lắm đó.” Nói rồi chị loẹt quẹt bấm máy tính tiền.”

“Hai trăm hai mươi bảy ngàn. Em đưa chị hai trăm hai là được rồi.” Chị thả những lọ sơn vào túi, tiện thể với tay sang bên cạnh lấy mấy chiếc dây buộc tóc thả vào cùng.

“Khuyến mại thêm cho em mấy dây chun buộc tóc nhé. Chiều ra mở hàng thoáng quá.”

“Dạ, cảm ơn chị.” Tôi nhận lấy túi rồi bước ra, ra đến ngoài kéo tay áo lên, tôi thấy da mình nổi gai nhè nhẹ.

Tôi đã nghĩ mình cần rất nhiều thời gian để mua đồ, không ngờ lại chóng vánh đến vậy. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên tôi quyết định chạy xe lòng vòng mấy tuyến phố, rồi về nấu cơm tối, dù sao thì cũng hiếm khi tôi ra khỏi nhà. Đang chuẩn bị nổ máy thì tôi nhận được điện thoại của Hân.

“Đang ở đâu thế, bận gì không? Ra 321 ngồi đi.”

“Đang ở gần đó này, qua bây giờ.”

“Ngon, nhanh lên nhé.”

Không do dự về phương hướng thêm nữa, tôi quay xe về phía quán trà sữa 321. Đang giờ đi làm, đi học nên quán chỉ có một bàn có khách. Tôi gọi một cốc trà sữa vị dưa gang, thêm một đĩa hạt rồi ngồi ở chiếc bàn gỗ ngay vỉa hè. Phía trên đầu là cây bàng đã rụng bớt lá, thưa những vệt nắng nhạt rọi xuống bàn gỗ. Tôi thích vị trà sữa dưa gang của quán này, ngoài việc trà sữa thơm, có độ ngọt vừa phải thì những viên thạch homemade hình trái tim màu đen trắng cũng hấp dẫn tôi. Hân vẫn chưa đến. Tôi đoán là khi gọi tôi, nhỏ bạn chỉ thăm dò ý kiến, chắc tôi sẽ cần đợi một lúc.

“Con lên xe đi, mẹ đèo về nhà.”

Giọng đầy nhẫn nại của một người phụ nữ trẻ tuổi. Cô đang dắt bộ chiếc xe tay ga. Phía trước là cô con gái chừng 4 5 tuổi mặc váy màu vàng chanh, tóc đen nhánh tết hai bên. Cô bé ngúng nguẩy đi phía trước. Thấy vậy, tôi bất giác mỉm cười. Hồi học mẫu giáo, tôi cũng ngúng nguẩy.

Có những câu chuyện hồi nhỏ mà tôi chẳng kể với ba mẹ, những người luôn nghĩ tôi là đứa trẻ cứng cỏi và vui tươi. Tôi không muốn họ day dứt về việc tôi đã không vui vẻ, hay là nhiều lúc tôi mải vui mà quên mất mình đã từng buồn.

Ai mà biết được, khi chính tôi còn không biết.

(tiếp…)

 

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...