#07

THÁNG MƯỜI MỘT

 

Em gọi đó là tháng của nỗi buồn

Gió mùa về

Anh bỏ rơi mộng mơ trên phố

Rét hanh hao

Em để quên

mùa thu gặm dở nơi vô hình

Tháng của nỗi buồn

Tháng những tự tình vì ai mà bỏ ngỏ

Thu qua đông tới

Khóe mắt ai cạn lệ buông mi

Nhiên.

Previous article#06
Next article#08

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...