Nhiên kể #05. Cô đơn

#05. Cô đơn

Cô đơn, xét cho cùng cũng chỉ là cảm giác bản thân ta tự tạo nên.

Cô đơn khó mà cũng dễ nói thành lời, nhưng khi người ta nói ra mình cô đơn thì đó không còn là cô đơn nữa.

Bạn bè quanh Nhiên rất bận rộn, họ tất bật với cuộc sống nên đôi khi lời than thở của họ là mệt, là thiếu ngủ, cơ hồ không có cô đơn.

Những đứa em quanh tôi hay kêu cô đơn, chúng kêu ba mẹ không hiểu chúng, thầy cô không hiểu chúng, bạn bè không hiểu chúng, vậy nên cô đơn.

Còn Nhiên, Nhiên nghĩ gì?

Đôi khi Nhiên cũng không dám chắc mình có cô đơn hay không, chỉ có điều Nhiên thích tận hưởng không gian một người. Vui vì điều đó nhưng cũng buồn vì điều đó.

Nếu như Nhiên ồn ã hơn, chắc hẳn Nhiên không cô đơn.

Nếu Nhiên không tận hưởng niềm vui một mình, có lẽ Nhiên cũng cô đơn.

Vậy đó.

Nhiên.

Previous article#04. Thất tình
Next article#06. Nắng trong tim

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...