#.02

Nhiên thích những chuyến đi xa. Đến những nơi không ai biết Nhiên là ai, để Nhiên can đảm sống theo ý mình, cho dù đó chỉ là những khoảnh khắc.

Nhiên thích tĩnh lặng ngồi giữa cánh đồng, thích nhìn sóng cỏ lướt trong không gian, thích cái dập dờn của màu xanh anh nhiên. Rồi Nhiên đón nhận và từ bỏ.

Nhiên biết, ai cũng như ai, sinh ra không phải chỉ để dành tình cảm cho một người mà để yêu thương những ai luôn yêu thương mình.
Nhiên không cần gắng gượng mỉm cười.

Thượng đế ban cho Nhiên nụ cười không có nghĩa là Thượng đế tước đi nước mắt của Nhiên, tước đi quyền ghét bỏ người khác của Nhiên.

Nhiên đã từng băn khoăn sẽ phải làm thế nào cho phải, sau này sẽ ra sao, sau cùng Nhiên hiểu thôi thì cứ sống cho hôm nay, cứ tốt với chính Nhiên, với người, với đời.

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

Nhiên.

Previous article#.01
Next article#.03 – Lựa chọn

An nhiên

Dẫu rằng có từ bỏ, thì cứ tin, đôi bàn tay sẽ còn đưa ra để đón nhận.

BÀI VIẾT HAY XEM

Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên

Khi cô đơn gọi tên - Gửi “Những kẻ mộng mơ” “Giữa thành phố cô đơn này… Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” -...

Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho – Chuyện cổ tích dành cho người lớn

Mấy hôm gần đây tôi có tìm tài liệu về “mẻ” và bỗng nhớ đến một câu tục ngữ, “Thạch Sùng còn thiếu mẻ...

[Độc hành – Mộc Châu] Khám phá Nhà của mẹ – MAMA’s house hotel

Tôi đến MAMA’s house hostel trong một buổi chiều đầy nắng. Mộc Châu, trong vắt trong veo, khác hẳn những xô bồ của Hà...